Thứ Sáu, 26 tháng 7, 2013

20 câu nói đáng nhớ về tình bạn

Những người bạn tốt như những vì sao, không phải lúc nào ta cũng nhìn thấy họ nhưng ta biết họ luôn ở bên cạnh ta - David Gemmell

Haley
(Dịch từ Goodreads)
- Tôi sẽ đi trong bóng tối với một người bạn, hơn là đi một mình ngoài ánh sáng - Helen Keller
- Tình bạn là gì? Một tâm hồn trong hai cơ thể - Aristotle
- Bạn bè là sự thành thật với nhau, ngay cả khi sự thật mất lòng - Sarah Dessen
- Tình yêu đích thực đã khó kiếm tình, tình bạn còn khó hơn - Albert Einstein
- Thuốc giải độc tốt nhất cho kẻ thù là một người bạn - Aristotle
- Tình bạn cải thiện hạnh phúc, làm dịu đi nỗi đau, nhân đôi niềm vui và chia đi nỗi buồn - Marcus Tullius Cicero
- Khi bạn cảm thấy lạnh lẽo, cả thể xác lẫn tâm hồn và bạn không biết phải làm gì, hãy nhớ đến tình yêu, tình bạn, chúng sẽ sẽ làm bạn thấy ấm áp - Stephen Cosgrove
- Một người bạn có thể nói với ta những lời mà chính ta không dám nói với bản thân mình - Frances Ward Weller
- Bạn bè là một gia đình mà ta đã lựa chọn - Jess C. Scott
- Một bông hoa hồng có thể làm thành một khu vườn, một người bạn làm nên một thế giới - Leo Buscaglia

 tinhban1-829082-1368315733_500x0.jpg

-

- Những người bạn tốt như những vì sao, không phải lúc nào ta cũng nhìn thấy họ nhưng ta biết họ luôn ở bên cạnh ta - David Gemmell
- Nếu không có những người bạn, chẳng ai muốn sống trên đời này cả, ngay cả khi họ có tất cả mọi thứ khác - Aristotle
- Những người bạn tốt như những vì sao, không phải lúc nào ta cũng nhìn thấy họ nhưng ta biết họ luôn ở bên cạnh ta - David Gemmell
- Hai người không thể trở thành những người bạn lâu dài nếu họ không thể tha thứ cho những lỗi lầm cho nhau - Jean de La Bruyre
- Điều tốt nhất ta có thể làm cho bạn bè của ta, đó là làm bạn của họ - Henry David Thoreau
- Từ bỏ một người bạn chân thành là từ bỏ đi chính cuộc đời mình - Sophocles
- Tình bạn đích thực giống như sức khỏe, ta chỉ biết giá trị của nó khi ta đánh mất nó. - Charles Caleb Colton
- Không có một thứ giá trị nào có thể đổi lấy được: tình yêu, tình bạn, danh dự, sự tôn trọng. Tất cả những điều này bạn phải tự tìm kiếm.- David Gemmell
- Một người bạn là một người biết tất cả về ta và vẫn luôn yêu thương ta - Elbert Hubbard
- Món quà giá trị nhất mà bạn có thể nhận được là một người bạn chân thành - Stephen Richards
- Nếu như tình bạn là điểm yếu nhất của bạn thì bạn đã là người khỏe nhất thế giới - Abraham Lincoln

 

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Tình Mẹ Cao Cả


Tình Mẹ Cao Cả

Câu chuyện được bắt đầu trong một ngôi nhà nhỏ nằm trong hẻm của bà Liên và cô con gái tên là Hạnh. Hạnh trước đây là cô gái vừa ngoan hiền vừa đảm đang lại học rất giỏi nhưng vì nhà nghèo không có điều kiện ăn học nên một ngày nọ cô lại gần và nói với mẹ: mẹ ơi me! Có gì không vậy con, sao con gái mẹ hôm nay muốn cái gì nè nói cho mẹ nghe nào. Con muốn nói với mẹ một điều mong là mẹ hãy chấp nhận. Con muốn nói gì nói ra cho mẹ nghe trước đã nếu mẹ nghe thấy chấp nhận được thì mẹ chấp nhận cho. Mẹ ơi mẹ, mẹ cho phép con nghỉ học và đi làm giúp mẹ nha, con thấy nhà mình không giàu có gì mẹ lại còn đang bệnh nặng con mà học đại học thì phải tốn rất nhiều tiền, tiền đâu mà mẹ lo cho con, thôi mẹ hãy chấp nhận cho con đi làm để con kiếm tiền giúp mẹ sau này, nếu có điều kiện hơn con sẽ đi học lại nha mẹ. Không, dứt khoát là không, dù nghèo nhưng mẹ vẫn có thể cho con ăn học nên người con đừng có lo cho mẹ, thấy mẹ vậy chứ mẹ vẫn còn khỏe lắm thấy nhà mình sụp sệ vậy thôi chứ mà nhiều tiền lắm à, con đừng có mà lo. Thôi nói vậy đủ rồi thay đồ đi học đi kẻo trễ. Vào ngày 29/9  Hạnh đi học về thấy trong nhà có tiếng động của người lạ Hạnh bèn đứng bên cửa sổ nhìn vào thấy một người đàn ông đưa cho mẹ mình một số tiền và sau đó mẹ Hạnh lên xe đi theo người đó. Hạnh chỉ biết đứng nhìn trong nước mắt tuôn ra như nước, từ lúc đó tính tình của Hạnh đã thay đổi một cách hoàn toàn. Một cô gái ngoan hiền hiếu học khi xưa nay không còn và giờ đây lại là một cô gái hư hỏng thường xuyên quát tháo mẹ mình và không xem mẹ mình ra gì. Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Vào một ngày nọ Hạnh bước vào nhà với bộ dạng hoàn toàn khác, mặc quần sát háng, áo sát nách hở rún, đầu tóc thì dựng đứng lên như lông nhím nhuộm đủ màu trên đầu,bước vào và nói: này mẹ cho tôi ít tiền mua đồ coi, con mua gì nói cho mẹ nghe, cho đi nói nhiều quá làm gì bởi vậy già rồi đừng có nói nhiều quá kêu cho thì cho đi chừa sức lại mà thở. Mầy dám nói chuyện với mẹ mầy thế hả, tao cho mầy ăn học mà mầy nói chuyện mất dạy với người có công dưỡng dục mầy vậy sao. Rồi sao chứ mấy đồng tiền dơ bẩn đó tôi không thèm! Sao đồng tiền dơ bẩn hả? Đúng chính những đồng tiền tao lụm từng cái lon, cái bọc nuôi mầy khôn lớn ăn học mà mầy bảo là đồng tiền dơ bẩn à, mầy hãy tự suy nghĩ lại đi chính những đồng tiền dơ bẫn mà mầy nói đã nuôi mầy suốt 18 nắm qua đó Hằng à. Bà nói là bà nuôi tui, tui cóc cần bà nuôi tui bằng những đồng tiền đó, bà hãy chết đi để cho thiên hạ đừng nhìn tui bằng cặp mắt khinh thường, bà bây giờ chỉ như một cái két sắt rỗng, một con tàu đã bị mối ăn, là một món hàng đã hết hạn sử dụng, bà sống trên đời chỉ làm nhục nhã tôi thôi; mầy………mầy. Sau khi trút hết những bực tức ra Hằng chợt ân hận những gì mà mình vừa nói và quay đầu chạy thẳng ra khỏi cửa trong nước mắt. Còn cô Liên thì chỉ biết nhìn, cô dùng hết sức còn lại của mình để viết ra một bức thư cho Hằng trước khi cô trút hơi thở cuối cùng.
3 ngày sau đó… Hằng bước về nhà trong sự mệt mỏi. Khi bước vào nhà Hằng thấy mẹ mình nằm trên bàn tưởng là mẹ ngủ say Hằng hét to lên: tôi về nhà rồi. Một lúc sau không thấy mẹ mình lên tiếng Hằng bèn lại gần lay lay mẹ mình vậy mà không thấy trả lời, lúc này Hằng cảm thấy sợ và hét lên: mẹ ơi mẹ, mẹ ơi mẹ………..con là Hằng nè mẹ trả lời con đi mẹ. Khi nghe tiếng hét của Hằng thì hàng xóm xung quanh chạy qua và đỡ dì Liên nằm lên gường thì mới biết rằng dì Liên đã đi từ lúc nào không ai biết, từ lúc đó Hằng cảm thấy hối hận những gì mà mình đã làm. Trên tay của cô Liên nắm chặt lấy một bức thư dính máu. Hằng nhẹ nhàng gỡ tay mẹ mình ra lấy bức thư, cô ngồi trên bàn bên ánh đèn cầy cô chậm rãi mở bức thư ra.
Gửi con yêu của mẹ,
Đầu tiên cho mẹ được gửi tới con lời xin lỗi là mẹ đã giấu con về căn bệnh của mẹ. Mẹ bị ung thư thời kì cuối, mẹ biết rõ mình không thể ở bên cạnh con được bao lâu nữa mẹ mong con hãy mạnh mẽ lên đừng quá đau buồn trước sự ra đi của mẹ. Điều thứ hai cho mẹ xin lỗi con là mẹ không cho con được một cuộc sống đầy đủ như bao đứa trẻ khác, mong con đừng buồn, tình cảm mà mẹ dành cho con luôn dạt dào và nóng bỏng không bao giờ tắt dù cho xác mẹ đã lạnh, tình thương mà mẹ dành cho con mãi mãi tuôn trào dù cho sông cạn đá mòn, tình mẹ mãi mãi dạt dào bên con. Điều thứ ba cho mẹ xin lỗi con là từ giây phút mà con xem được bức thư này thì mẹ đã rời xa con vĩnh viễn nhưng mà con đừng buồn, mẹ ở trên cao luôn luôn dõi theo con và phù hộ cho con. Điều thứ tư mà mẹ xin lỗi con và cũng là điều ân hận nhất của cuộc đời mẹ là con không phải con ruột của mẹ mà mẹ chỉ nhặt con dưới chân cầu. Điều mà mẹ hối hận cho đến nay là không để con tìm kiếm lại cha mẹ sớm hơn, mẹ thực là ích kỉ nhưng từ bây giờ con có thể tự tìm lại cha mẹ ruột của mình và bắt đầu cuộc sống mới. Điều duy nhất mà mẹ làm được cho con trước lúc chết là một ít thông tin về cha,mẹ ruột con mà mẹ tìm hiểu và viết trong cuốn sổ nằm trong tủ cùng với sợi dây chuyền mà lúc mẹ nhặt được con. Điều cuối cùng mà mẹ muốn nói với con là mong con tha thứ cho mẹ dù mẹ không biết chuyện gì xảy ra với mẹ con mình nhưng mẹ vẫn mong con hãy tha thứ cho mẹ.
Tạm biệt con yêu của mẹ, mẹ phải lên đường đi rất xa, mẹ muốn nói với con một điều cuối cùng là mẹ rất yêu con, con yêu của mẹ.

Cô vừa khóc vừa tiến lại gần chiếc tủ khi mở ra thì thấy trong tủ có hai quyển vở và một sợ dây chuyền bằng ngọc rất đẹp. Khi mở quyển sổ nhỏ ra thì cô thấy trong quyển sổ viết:
Ngày 10/5 là ngày tôi cực kì hạnh phúc của tôi khi nhặt được trên đường đi làm về một tiểu thiên sứ đúng là món quà mà thượng đế giành tặng cho tôi.
Ngày 22/4 là ngày mà tôi vừa ba mươi và cũng là ngày tôi được anh Chí Quang hỏi cưới thật là sung sướng nhưng anh ấy bảo là phải đưa bé Hạnh vào trại trẻ mồ côi. Nhưng vì thương con tôi bèn phải từ bỏ mối nhân duyên đầu đời và cũng có thể là cuối cùng của tôi.
Ngày 7/8 là ngày hạnh phúc được xem là thứ hai của cuộc đời tôi khi bé Hạnh chạy về báo tin là nhận đậu được cả 3 trường đại học và đứng hạng nhì toàn trường và hạng 6 toàn quốc, bé Hạnh còn nhận được bằng B tiếng Anh.
Ngày 7/8 là ngày hạnh phúc thứ hai của tôi và cũng là ngày đau khổ nhất của tôi vì hoàn cảnh gia đình nên tôi không có điều kiện như cho Hạnh ăn học.
Ngày 29/9 là ngày tôi được nghe tin sét đánh, tôi vừa vui vừa buồn. Trợ lí của Ba bé Hạnh đến và đồi tôi trả lại bé Hạnh và cho tôi một số tiền nhưng tôi không đồng ý và quyết đinh cầm tiền đến gặp ba nó.
Ngày 11/10 bé Hạnh đột nhiên thay đổi dột ngột làm tôi cảm thấy rất buồn. Tôi ước gì bé Hạnh có thể trở lại binh thường và có thể ăn học thành tài để không phải chịu cảnh nghèo khổ như tôi.

Khi đọc xong bức thư Hạnh lúc này cực kì ân hận vì những gì mà mình đã làm và cô đã đưa ra một quyết định có thể xem như là bước ngoặt của cả của đời cô ,cô quyết định bán sợ dây chuyền để làm đám tang cho mẹ và dùng số tiền còn lại để ăn học theo ước muốn cuối cùng của mẹ. Cô quyết đinh chôn hai quyển sổ và bí mật về thân phận thật sự của mình xuống tận đấy mồ của mẹ mình. Cô đứng trước mộ của mẹ mình vừa khóc vừa nói: con xin hứa từ nay trở đi con sẽ trở thành một người có ích cho xã hội, con sẽ đi học, khi học xong con sẽ đi làm kiếm thật nhiều tiền và con sẽ đón mẹ qua nhà của con mẹ không được từ chối đâu nha. Từ nay trở về sau con chỉ có một người mẹ duy nhất trên cuộc đời này người đó chính là mẹ Liên của con. Con cảm ơn mẹ rất nhiều vì những hy sinh cao cả của mẹ dành cho con.
24 năm sau…………..
Chào mẹ! con nay đã lớn, và đã thành đạt con vẫn nhớ lời hứa khi xưa mà con đã hứa với me. Mẹ có nhớ không con hứa khi nào con có nhà con sẽ đón mẹ về sống chung với con, nay thì con đã có cuộc sống ổn định mẹ về với con nha. Hạnh cầm bức ảnh của mẹ đem về nhà, mẹ xem xem nhà con có đẹp không. Hạnh đem bức ảnh và đặt lên một nơi trang trọng nhất nhà. Từ đó về sau Hạnh sống thật hạnh phúc bên gia đình cùng con cái và Hạnh mãi không quên về người mẹ vĩ đại của mình cho đến lúc chết.
·                                  
·                                 Tác giả: nickrodbaxter

Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013

EM YÊU ANH

EM YÊU ANH – PHẨY

Cần phải tin vào quyền lực của những chữ cái a, b, c, d, e… Vâng, chỉ cần một chữ cái cũng có thể thay đổi cả một số phận. Bằng chứng ư? Chính là câu chuyện sau đây:

Khi ông bà Point (trong tiếng Pháp có nghĩa là dấu chấm) có một cậu con trai và họ quyết định đặt cho cậu một cái tên vĩ đại. Sau khi lưỡng lự giữa Rambo, Charlemagne,Ramses  Catona, cuối cùng họ lại chọn Virgile bởi đó là tên một trong những nhà thơ cổ đại lớn nhất.
Chỉ có điều là ông Point đã quá xúc động khi ghi tên con vào sổ đăng kí, ông đánh vần nhầm ra “V-I-R-G-U-L-E” và thế là Virgile trở thành Virgule (nghĩa là dấu phẩy).
Khi biết điều này, dù rằng rất giận nhưng vợ ông vẫn nhìn cậu con trai rồi cười:

- Nhìn con thật xinh xắn lại nhỏ bé. Virgule! Thế cũng tốt.
Và cái tên được giữ lại.

Cũng như cái tên của mình, Virgule trông khẳng khiu và buồn cười. Ở trường, mỗi khi điểm danh, thầy giáo gọi:
- Point Virgule!
Và Virgule đứng bật dậy, như một dấu chấm phẩy và đáp:
- Dạ, có mặt!

Sau đó, Virgule lớn lên và đem lòng yêu cô bạn hàng xóm của anh, Séraphine. Khi người ta yêu, sẽ có hai loại người: những người dám thổ lộ và những người không dám. Virgule là loại thứ hai. Và bất hạnh hơn nữa khi mỗi lần Séraphine xuất hiện là Virgule trở nên xanh lét, mồ hôi đầm đìa, bước trượt cầu thang. Anh co rúm người lại đến nỗi trông anh như một dấu chấm, một dấu chấm nhỏ xíu… khi đó có thể gọi anh là Point Point. Và Séraphine chẳng bao giờ nhìn thấy anh.
Ấy vậy mà… chính chữ ”u” đã làm mọi thứ trở nên thay đổi. Các bạn có biết như thế nào không?

Séraphine đem lòng yêu một chàng trai không yêu cô. Cô luôn cười nói, cố gắng bắt chuyện với anh ta, gọi điện cho anh ta, viết thư cho anh ta…. nhưng chẳng được gì cả. Thật đáng thương cho Séraphine.

Một ngày nọ, cô quyết định gửi bức điện thứ mười cho tình yêu của cô. Và chính hôm đó, Séraphine gặp Virgule ở bưu điện vì Virgule chính là nhân viên ở đó.

Khi Virgule thấy Séraphine đến gần, anh cảm thấy mình sắp ngất đi. Cô thì không nhìn anh:
- Tôi muốn gửi một bức điện- cô nói với một giọng buồn bã.
- Xin cô vui lòng đọc nội dung… Virgule cầm bút và lắp bắp nói.
Cô đọc với giọng run:

- Je t’aime  virgule  Je t’adore  virgule- Je voudrais tant que tu me dises que tu m’aimes aussi  point.

(Em yêu anh – ”phẩy” – em thương anh – ”phẩy” – em rất muốn anh cũng nói với em rằng anh cũng yêu em- “chấm”).
Tuyệt vời làm sao khi nghe một câu như vậy và Virgule yêu cầu Séraphine nhắc lại. Cô đọc:
- Je t’aime – Je t’adore….
- Không, không! – Virgule nói – Hãy đọc lại đầy đủ cơ!
Séraphine làm theo:
- Je t’aime – virgule – Je t’adore – virgule…
- Lần nữa nhé cô… – Virgule rụt rè.
Mỗi lần nghe câu đó, đôi mắt anh lại sáng lên.
  
   Và đột nhiên, Séraphine nhận ra Virgule là một chàng trai thật đáng yêu với đôi mắt ấy và hàng mi dài… nụ cười của anh thì dịu dàng như mật ngọt.

Như có một phép lạ, anh thì thầm với cô:
- Anh cũng yêu em, Séraphine.

Chỉ một chữ đôi khi thay đổi cả câu, và một câu có thể thay đổi cả một số phận. Nếu Virgule tên là Virgile, một nhà thơ cổ đại lớn nhất, thì có lẽ bây giờ anh vẫn cô đơn.
Bây giờ Virgule và Séraphine đang rất hạnh phúc bên nhau và họ đã có ba dấu chấm nhỏ.

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

Truyên Ngắn - Đêm tân hôn

Sau tiệc cưới, mọi người ra về hết, tôi và em về phòng dành cho đôi tân hôn tại khách sạn.Mặc nguyên bộ áo quần chú rể chưa thay đợi em tắm, tôi thả lỏng cơ thể xuống ga giường sau một ngày tiếp khách mệt mỏi đến rã rời. Bỗng chuông điện thoại reo lên, số lạ, đầu dây bên kia phát ra giọng nam đầy giễu cợt và thách thức
- Alo! Chào chú rể! Đêm nay tân hôn chắc là hạnh phúc nhỉ? Tôi có một số bí mật về vợ anh, có lẽ anh rất cần phải biết. Tôi đang ngồiở quán cafe Thảo Nguyên. Khách sạn nơi anh đang ở đi bộ sang đây chưa tới 10 phút. Tôi sẽ đợi anh đến.
- Xin lỗi, anh có thể cho tôi biết anh là ai?
- Là ai không quan trọng. Tôi chỉ muốn cho anh biết sự thật về vợ anh - đầu dây bên kia bắt đầu nói với giọng gay gắt.
- Anh không đến là một sai lầm.Tôi cúp máy suy nghĩ. Người gọi điện ấy là ai? Qua giọng nói thì hình như người ấy rất ghét vợ mình. Nhìn lên đồng hồ mới bảy giờ mười lăm phút,thôi thì gặp mặt một chút, còn hơn ngồi suy nghĩ lung tung. Trong phòng tắm bước ra, emdịu dàng nhìn tôi nói:
- Anh vào tắm đi, nước cuốn đi tất cả sự mệt mỏi. Em tắm xong thấy tỉnh táo và thoải mái liền.Tôi mỉm cười nói:
- Bây giờ anh đi ra ngoài có chuyện một chút, em nghỉ ngơi đi. Khoảng nữa tiếng nữa anh sẽ về - tôi vừa nói vừa véo mũi em dỗ dành.Người gọi điện đến là người yêu cũ của em. Tướng thuật cho rằng "mệnh người do thiên bẩm và biểu lộ ra ở hình thể". Tính mệnh lộ ra ở hình cốt, nhìn vào đôi mắt tam giác, giọng nói bén nhọn như mũi dùi, tôi thầm nghĩ, ở người này mình khó cùng chung đồng cảm. Tôi ngồi xuống và hỏi:
- Anh có chuyện muốn gặp tôi?
Chỉ chờ có thế, anh ta đã vội đưa cho tôi xấp ảnh, với nụ cười cửa miệng và nói:
- Tôi nói ra sợ rằng anh không tin, nhưng anhhãy nhìn vào xấp hình này để biết trước đây vợ anh và tôi đã có quãng thời gian hạnh phúc biết nhường nào?
Tôi lặng đi và ngượng đến đỏ mặt trước những tấm hình khỏa thân của em và người ấy đang tình tứ bên nhau. Chỉ lướt qua mà không dám xem hết cả xấp ảnh, tôi tự trấn tĩnh lại rồi nói:
- Anh hẹn tôi ra đây chỉ để xem mấy tấm hình này thôi sao? Bí mật là đây ư?
Với vẻ tự đắc, anh ta cười nói:
- Thì anh cứ xem hết đi đã. Tôi muốn cho anh biết cô ấy nóng bỏng đến mức nào. Suốt một thời gian dài tình tứ, thế mà cô ấy kiêu ngạo nói tôi là thứ chẳng ra gì, chẳng đáng làm chồng của cô ấy. Để xem trước những bức ảnh này, cô ấy còn mạnh miệng nói về tôi nhưthế không. Anh có đủ tự tin để đưa cô ấy về làm vợ mình chứ? Nhờ anh nói lại với cô ấy, đây là món quà tôi dành cho cô ấy trong ngàycưới, đặc biệt là đêm tân hôn.
Tôi giận run, đặt xấp hình xuống trước mặt anh ta nói:
- Cô ấy nói đúng! Anh là thứ chẳng ra gì, là người đàn ông hèn hạ nhất mà tôi đã gặp. Tạisao trước đây cô ấy lại chọn anh làm người yêu nhỉ? Anh tưởng là đưa xấp hình này cho tôi, xem xong là tôi bỏ cô ấy hay mạt sát cô ấy hay sao? Không bao giờ.
Tôi giận dữ nói tiếp:
- Thật sự mới nhìn qua tôi rất thất vọng nhưng anh thử nghĩ và thống kê lại xem, trong một ngày cả nước chúng ta có bao nhiêu cặp quan hệ trước hôn nhân. Sẽ có nhiều cặp tình tứ và nóng bỏng hơn những bức hình kia nhiều, chỉ có điều những người đàn ông có lòng tự trọng, có nhân cách họ không bao giờ làm những trò hề ti tiện giốngnhư anh. Tôi không biết giữa anh và cô ấy có mâu thuẫn gì dẫn đến chia tay, bởi tôi nghĩ đã yêu nhau thì nên tôn trọng đến quá khứ của cô ấy, cho nên không bao giờ tôi gặng hỏi lấy một lời. Nhưng bây giờ anh đã cho tôi biết sự thật, thì tôi cũng sẽ nói cho anh biết, qua sự việc này tôi cảm thấy thương cô ấy hơn. Đối với anh, cô ấy đã cũ, đã qua tay anh nhào nặn đến hư thối, nhưng đối với tôi, cô ấy là người phụ nữ mới, quyến rũ và rất khôn khéo trong cư xử với mọi người. Anh hãy đem xấp hình ấy về đi, cô ấy không thích đón nhận những món quà ấy đâu, đừng để cô ấy xem thường anh thêm một lần nào nữa.
Nói xong tôi bỏ đi trước sự ngỡ ngàng, bối rối của anh ta. Tôi lang thang lòng nặng trĩu, sự việc quá bất ngờ, trước những hình ảnh đập vào mắt thực sự làm tôi choáng váng. Ngồi một mình bên bờ sông Hương, tách cà phê đen vẫn không thể làm cho tôi tỉnh táo. Chuông điện thoại đổ liên tục, em gọi đến nhưng tôi chẳng buồn nhấc máy, tôi chẳng đủ cao thượng để giáp mặt em lúc này.
11h đêm tôi mới bước về đến phòng. Em ngồi buồn, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Không nói gì, tôi vào phòng tắm. Em nói đúng, nước cuốn đi tất cả những mệt mỏi muộn phiền. Tôi ngồixuống cầm tay em nói lời xin lỗi vì đêm tân hôn đã để em ngồi chờ buồn, em ngước đôi mắt buồn nhìn tôi nói:
- Em đã biết hết rồi. Thằng khốn ấy đã điện thoại cho em, điều mà em luôn lo sợ bây giờ đã đến. Anh đừng tỏ ra cao thượng như thế, em đau lòng lắm, em không xứng với anh - vừa nói em vừa lấy ra tờ giấy ly hôn em mới viết đưa cho tôi.Tôi xé tờ giấy ly hôn nói:
- Thánh nhân vẫn còn đôi lần mắc lỗi huống gì những người trần như chúng ta. Nói không trách em thì không thật lòng chút nào. Quá khứ để nó ngủ yên, anh chỉ mong giờ đây khi đã là vợ anh rồi, em sẽ là người vợ tốt,là tấm gương cho con cái sau này. Qua sự việcvừa rồi chính là bài học kinh nghiệm cho cả em và anh tránh để không lặp lại thêm một lần nào nữa. Cuộc sống chúng ta sau này còn có rất nhiều chông gai, em và anh cùng chung vai giải quyết, chứ không phải lúc nào cũng dùng tờ giấy ly hôn để buông xuôi, nó chỉ là tờ giấy thông hành góp phần vững chắccuộc hôn nhân mà thôi.
- Khi đến với nhau bằng tất cả sự thương yêu,thì khi chia tay nên nhẹ nhàng và lịch sự. Em không yêu người đàn ông đó nữa thì nên nói nhẹ nhàng, tránh sỉ nhục, mạt sát. Em đã làm lòng tự ái của anh ấy bị tổn thương, cho nên anh ấy quay lại để trả hận. Anh mong không chỉ em mà tất cả những phụ nữ khác có hoàn cảnh như em nên biết, tránh những hậu quả không hay xảy ra.Em ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa nói:
- Thế là anh đã tha thứ cho em sao? Anh không giận em ư? Em cảm ơn anh! Em hứa sẽcố gắng làm tốt vai trò của người vợ, người con dâu trong gia đình, và vai trò người mẹ sau này nữa.Tôi ôm em vào lòng và chỉ lên đồng hồ nói:
- Đã 2h sáng rồi, không được khóc nữa, em định bỏ qua đêm tân hôn sao?
Em áp sát vào tôi nói:
- Không đâu, đêm nay không chỉ là đêm tân hôn, mà là đêm của sự tha thứ, một đêm mang bao kỷ niệm theo em mãi sau này. Cảm ơn anh, em rất hạnh phúc ông xã à !!!