Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

12 tác dụng bất ngờ từ quả su su



(GDVN) - Su su thường được xem như một loại rau, những trên thực tế đây là một loại trái cây. Loại quả này phổ biến ở rất nhiều nước và có thể chế biến thành nhiều món ăn. Dưới đây là những tác dụng bất ngờ của quả su su:
1. Tốt cho hoạt động của tim
Trong quả su su có chứ nhiều folat, một loại vitamin B giúp ngăn chặn sự hình thành của Homocystein là chất có khả năng gây nên bệnh tim và đột quỵ. Do đó, nếu bạn muốn ngăn chặn căn bệnh hiểm nghèo trên hãy thường xuyên ăn quả su su nhé.
2. Làm chậm hoặc ngăn chặn bệnh ung thư phát triển

Trong quả su su có chứa nguồn vitamin C dồi dào là chất oxy hóa mạnh , giúp bảo vệ tế bào khỏi tổn thương bởi các phân tử gốc tự do chính vì thế nó có tác dụng làm
chậm và ngăn chặn bệnh ung thư phát triển;
3. Tạo cho cơ thể nguồn năng lượng dồi dào
Trong quả su su có hàm lượng mangan khá lớn sẽ giúp cơ thể chuyển hóa protein và chất béo thành năng lượng để cung cấp cho các hoạt động hàng ngày. Do đó, tốt nhất bạn nên ăn su su vào buổi sáng để cơ thể có nguồn năng lượng dồi dào giúp bạn làm việc hiệu quả nhé.
4. Giúp tiêu hóa tốt
Su su là thực phẩm chứa nhiều chất xơ giúp dạ dày hoạt động khỏe mạnh và hiệu quả hơn. Nhờ đặc tính hút nước, chất xơ trương lên khi ở trong ruột làm phân giãn nở và mềm ra, kích thích thành ruột đẩy phân ra ngoài dễ dàng hơn và chứng táo bón nhò đó sẽ bị hạn chế và đẩy lùi. Mặt khác, chất xơ có khả năng hấp thụ các chất độc có trong hệ tiêu hóa và làm tăng khả năng miễn dịch của hệ tiêu hóa, giúp hệ vi khuẩn có ích cho đường ruột phát triển, từ đó làm giảm nguy cơ nhiễm trùng hệ tiêu hóa đặc biệt là bệnh tiêu chảy khá phổ biến.




 5. Ngăn chặn sự hình thành và phát triển của mụn trứng cá
Su su là thực phẩm giàu chất Kẽm, là một dưỡng chất có ảnh hưởng đến hormone kiểm soát sự sản sinh dầu ở da từ đó giúp cơ thể ngăn chặn sự hình thành mụn trứng cá. Không những thế, kẽm còn có tác dụng đẩy nhanh quá trình làm lành các vết sẹo. Chính vì thế, khi trên da bạn xuất hiện những nốt mụn, bên cạnh những biện pháp chăm soc khác hãy tăng cường ăn quả su su để nhanh chóng lấy lại sắc đẹpnhé.

6. Giúp hệ xương chắc khỏe
Trong su su có chứa hàm lượng vitamin K khá cao, đây là vitamin giúp cơ thể hấp thu canxi dễ dàng hơn đồng thời nó liên kết với các vitamin và khoáng chất khác để giúp cho hệ thống xương chắc khỏe và dẻo dai. Nhiều công trình nghiên cứu khoa học và thống kê đã chỉ ra rằng: Những người càng ăn nhiều su su thì tỷ lệ mắc các bệnh về xương càng thấp.
7. Tác dụng tốt đối với người bị bệnh huyết áp cao

Trong quả su su có hàm lượng khoáng chất kali khá dồi dào, đây là loại khoáng chất rất cần thiết trong việc hõ trợ điều trị các bệnh về tim mạch đặc biệt là huyết áp cao. Theo nhiều nghiên cứu khoa học, những người thường xuyên ăn thực phẩm giàu kali như su su hàng ngày sẽ giúp bệnh nhân huyết áp giảm được 10% áp lực mạch máu. Chính vì thế, nó có tác dụng ổn định huyết áp đối với người bị huyết áp cao rất hiệu quả.

8. Tốt cho não
Quả su su là nguồn cung cấp vitamin B6 khá nhiều, loại vitamin này giúp chuyển hóa protein, kích thích hệ thần kinh đồng thời tăng cường hệ miễn dịch đồng thời tham gia vào tổng hợp hormone và tế bào hồng cầu nên nó rất tốt cho não và giúp cải thiện, tăng cường trí nhớ hiệu quả.
9. Giúp ngăn ngừa táo bón
Su su giàu chất xơ giúp hệ tiêu hóa làm việc tốt hơn, từ đó phòng ngừa táo bón.
10. Tốt cho tuyến giáp
Loại quả này giàu chất đồng, một loại khoáng chất liên kết các chuyển hóa trong tuyến giáp, đặc biệt là việc sản xuất và hấp thụ hormone.
11. Chống loãng xương
Ăn su su có thể giúp phụ nữ đặc biệt là phụ nữ trong độ tuổi mãn kinh phòng tránh được chứng loãng xương vì su su là loại quả giàu vitamin K.
12. Giúp ngăn ngừa chuột rút ở chân (Magnesium)
Chất magiê có trong su su là một khoáng chất cũng là chất điện phân giúp ngăn ngừa chuột rút./.
                                                                                           (LIỄU PHẠM (TỔNG HỢP)

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013



Nguyễn Tường Thụy's Blog

Dù ai cầm dao dọa giết, cũng không nói ghét thành yêu

                                             Đăng bởi: Nguyễn Tường Thụy | 15/10/2013

Tôi muốn hỏi Hoàng Quang Thuận

Huỳnh Văn Úc
Vào những phút đầu tiên trong chương trình truyền hình trực tiếp Lễ An táng Đại tướng Võ Nguyên Giáp ở Vũng Chùa-Quảng Bình ông Hoàng Quang Thuận đã đọc bài thơ của mình viết về Đại tướng Võ Nguyên Giáp trước ống kính của VTV1. Bài thơ có tên là Nhớ mãi chiều xuân, bạn đọc có thể dễ dàng tìm thấy trên trang mạng của các vị lãnh đạo Nhà nước như nguyenthiennhan.net, nguyentandung.org, truongtansang.net. Về nội dung và ý tứ của bài thơ đã có sự đánh giá của các nhà văn và nhà thơ có tên tuổi, tôi không dám lạm bàn. Điều làm tôi khó hiểu và bật lên những câu hỏi muốn được ông Hoàng Quang Thuận đích thân trả lời là những dòng chú thích ghi phía dưới bài thơ: 30 Hoàng Diệu, Chiều xuân 1984, ký tắt H.Q.T. Ông Hoàng Quang Thuận sinh năm 1953, vào năm 1984 ông 31 tuổi. Năm 1976 ông Thuận tốt nghiệp Khoa Lý Trường Đại học Sư phạm Vinh và được phân công công tác về Quảng Nam-Đà Nẵng. Ông không chấp hành quyết định lên Huyện Giằng ở miền tây Quảng Nam mà ở lại Đà Nẵng dạy bổ túc văn hóa trong 7 năm. Như vậy là cho đến năm 1983 ông Thuận vẫn là một giáo viên dạy bổ túc văn hóa vô danh ở Đà Nẵng, vậy cơ may nào đã đưa ông Hoàng Quang Thuận vào một buổi chiều mùa xuân năm 1984 đến 30 Hoàng Diệu nhà riêng của Đại tướng Võ Nguyên Giáp để gặp Người và viết tặng Người bài thơ Nhớ mãi chiều xuân? Dịp may duy nhất mà ông Hoàng Quang Thuận được trông thấy Đại tướng Võ Nguyên Giáp là vào năm 1985 lúc Người vào thành phố Đà Nẵng, đến thăm Công ty Liên hiệp xuất khẩu tỉnh Quảng Nam-Đà Nẵng (COTIMEX) và dự Lễ khánh thành Nhà hát Trưng Vương. Nhiếp ảnh gia Công Điền (TTXVN) đã chụp một số bức ảnh Đại tướng đứng với cán bộ và nhân dân. Hoàng Quang Thuận đã nhờ Công Điền chụp bức ảnh ông ta đứng cạnh Người và sau đó đem treo bức ảnh chính giữa ngôi nhà và sử dụng nó như một bảo bối trong con đường tiến thân. Trên trang nguyentandung.org có đăng bức ảnh Hoàng Quang Thuận chụp chung với Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Tôi có thể khẳng định ngay rằng bức ảnh này không được chụp vào một buổi chiều mùa xuân năm 1984 ở 30 Hoàng Diệu mà là ảnh ghép. Năm 1984 Đại tướng mới 73 tuổi chưa thể nào có những nét đặc trưng của lứa tuổi ngoài 90 như trong bức ảnh.
Những câu hỏi tôi nêu ở trên không phải là khó trả lời đối với một con người trung thực. Nếu ông Hoàng Quang Thuận là một con người trung thực, mong ông sớm trả lời những câu hỏi của tôi để tôi và các công dân mạng khác được biết sự thật.

 HVU
 
Huỳnh Văn Úc gửi bài vào blog Nguyễn Tường Thụy

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

CÓ MỘT GIẤC MƠ



Đêm qua lúc rất khuya có một bóng người mặc quân phục từ từ đi vào Quảng trường Ba Đình, đến trước cửa Lăng thì phân vân dừng lại, bước chân lên bậc thềm rồi lại đắn đo, đi đi lại lại như còn điều gì ái ngại.
"Sao cháu không vào?" Một bóng người từ cửa Lăng đi ra, thần thái rất thanh thoát, mặc bộ quần áo kaki trắng, chân đi đôi dép cao su, râu dài, ánh mắt nhân từ, miệng nở một nụ cười hiền hậu nói!
"Cháu sợ làm mất giấc ngủ của Bác", người đứng trước thềm trả lời.
Người bước ra từ trong Lăng nói: Bác biết cháu sẽ đến, Bác vẫn ở đây. Đêm nay tháng 10, như 59 năm trước Bác cháu mình về lại thủ đô, Hà Nội vẫn rất bình yên.
Hai người bước đến ôm chầm lấy nhau. Người mặc bộ quân phục hỏi: "44 năm nay người ngủ ngon chứ ạ?"
"Bác vẫn dõi theo non sông, và đợi gặp lại cháu ở đây" - Người từ trong Lăng ân cần.
"Thưa Bác cháu đến để chào Bác, mai cháu về lại quê hương rồi" người mặc quân phục nói.
Người mặc bộ kaki trắng gật: "Ừ, cho Bác gửi lời hỏi thăm nhân dân Miền Trung"
Hai người nắm chặt bàn tay chào tạm biệt nhau, rồi người mặc quân phục bước đi.
Được một đoạn người đứng trước Lăng mỉm cười gọi theo: "Văn này, ở đâu trên dải đất hình chữ S này cũng là quê hương mình cả, thỉnh thoảng ra thăm Bác rồi Bác cháu mình đi thăm đồng bào ba miền, Bác vẫn đợi cháu để cùng vào gặp nhân dân Miền Nam nữa."
"Vâng ạ, cháu sẽ trở lại thăm Bác", người mặc quân phục cũng mỉm cười rồi bước đi.
...
Ta bỗng giật mình tỉnh dậy, thì ra ta đã đứng nhìn từ trong giấc mơ.
 
"...Ba Đình vang khúc thanh âm của một đêm rất lạ
Có vị Tướng anh hùng tìm về gặp Người Thầy kính yêu!".

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Yêu thương thầm lặng



"Tôi có thể nhìn con được không?". Người mẹ hạnh phúc hỏi. Đón bọc tã lót gọn gàng trong cánh tay rồi nhẹ nhàng mở các nếp khăn để nhìn khuôn mặt nhỏ bé, người mẹ kinh hoàng.

Bác sĩ vội quay nhìn ra cửa sổ. Đứa bé sinh ra không có tai.
Thời gian đã chứng minh thính giác của đứa bé hoàn hảo. Duy chỉ có hình dáng bên ngoài của cậu bé không hoàn thiện.
Một ngày kia cậu bé từ trường chạy ào về nhà và lao vào trong đôi tay của người mẹ, nàng thở dài và biết rằng cuộc đời của cậu sẽ là chuỗi ngày đau buồn. Cậu bé nức nở: "Có đứa gọi con là đồ quái thai".


Cậu bé không có đôi tai


 Cậu bé lớn lên, đẹp trai, bất chấp sự khiếm khuyết. Một học sinh được bạn bè yêu thích, lẽ ra anh có thể làm lớp trưởng, thế nhưng chỉ vì đôi tai...
Tài năng thiên bẩm của anh lại phát triển, một tinh hoa về âm nhạc và văn chương.
"Con có thể hòa đồng với những thanh niên khác kia mà", mẹ anh động viên, nhưng đó chỉ là sự ân cần của trái tim người mẹ.
Cha anh đã liên hệ với một nhà phẫu thuật.
"Không thể làm gì được ư? Tôi tin chắc tôi có thể ghép đôi tai nếu mua được" Bác sĩ khẳng định. Sau đó là cuộc tìm kiếm người có thể hy sinh đôi tai cho một thanh niên trẻ.
Hai năm trôi qua.
"Con sắp vào bệnh viện đấy con trai ạ. Mẹ và cha đã tìm được người tặng tai cho con. Nhưng đó là một điều bí mật". Người cha nói.
Cuộc giải phẫu thành công rực rỡ, và một nhân vật mới nổi lên. Tài năng anh nở rộ xuất chúng, cuộc đời ở trường trung học và đại học là những chuỗi ngày hân hoan. Anh lập gia đình và làm công việc ngoại giao.
"Nhưng con cần phải biết!" Anh van nài cha. "Ai đã tặng cho con quá nhiều như thế? Con không bao giờ có thể đền đáp xứng đáng cho người ấy".
"Cha cũng tin là con không thể". Người cha trả lời , "nhưng giao kèo bắt buộc con không được biết... đúng hơn là chưa được biết".
Nhiều năm trôi qua với điều bí mật của họ, nhưng ngày ấy vẫn đến... Một trong những ngày tối tăm nhất chưa từng có trong đời đứa con. Anh cùng cha đứng nghiêng mình trước quan tài người mẹ. Dịu dàng và chậm rãi, người cha đưa tay vén mái tóc dài màu nâu dày để lộ ra... đôi tai không còn của người mẹ.
"Mẹ đã nói rằng mẹ hạnh phúc khi không bao giờ cắt tóc", ông thì thào "Và không ai có thể nghĩ mẹ bớt đẹp đi phải không?"

Vẻ đẹp thật sự không nằm trong dáng vẻ bên ngoài, mà ở bên trong trái tim. Chân giá trị không nằm trong những gì hữu hình mà nó tồn tại trong những cái vô hình.
Tình thương yêu thật sự không nằm trong những việc đã làm, đã được biết đến, nó hiện hữu nơi những gì đã thực hiện trong thầm lặng.

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

John McCain bị người Mỹ phản đối vì chê Tướng Giáp



Từ Info NET, Thứ ba 08/10/2013 07:00
Là một cựu binh trong chiến tranh Việt Nam, tôi tôn trọng tướng Giáp hơn John McCain rất nhiều. Tướng Giáp được gọi là “Napoleon đỏ”, trong khi các Thượng nghị sĩ McCain, John Kerry lại đang tiêu diệt nước Mỹ thông qua chính trị hoặc "các cuộc chiến tranh bằng mọi phương tiện”.

[ẢNH Thượng nghị sĩ McCain]
Ngày 6/10, Thượng nghị sỹ, cựu ứng viên Tổng thống John McCain đã có bài viết đăng trên tờ Wall Street Journal. Bài viết kể về 2 lần vị nghị sỹ này được gặp mặt Đại tướng Võ Nguyên Giáp của Việt Nam và tranh thủ “chữa thẹn” cho việc ông ta đã từng lái máy bay ném bom miền Bắc Việt Nam, bị bắn rơi và bị bắt sống khi nhảy dù xuống hồ Trúc Bạch – Hà Nội vào năm 1967.
Với tiêu đề “Ông ấy đã đánh bại chúng tôi trong một cuộc chiến nhưng chưa bao giờ thắng chúng tôi trong một trận đánh”, John McCain đã mượn lại ý của tướng William Westmoreland (cựu Tư lệnh Bộ chỉ huy Cố vấn Quân sự Mỹ tại miền Nam Việt Nam, Tham mưu trưởng Lục quân Hoa Kỳ) biện minh cho thất bại của quân đội Mỹ ở chiến trường Việt Nam với đại ý là “khác với các tướng lĩnh của Mỹ, Tướng Giáp được quyền mất nhiều quân hơn nên mới chiến thắng”.
Ngay lập tức, bài báo này của ông John McCain đã nhận được hàng trăm bình luận, phản hồi của độc giả trên trang Wall Street Journal. Đa số độc giả cho rằng đây là một bài báo vô nghĩa và nó càng thể hiện sự yếu kém của chính bản thân ông thượng nghị sỹ và của chính phủ Mỹ.
Một độc giả có tên Kenneth Deardorff viết: “Là một cựu chiến binh Mỹ từng chiến đấu ở chiến trường Việt Nam, tôi tôn trọng tướng Giáp hơn ông John McCain rất nhiều. Tướng Giáp được gọi là “Napoleon đỏ” trong khi thượng nghị sĩ McCain, John Kerry… đang tiêu diệt nước Mỹ của chúng tôi thông qua các chiêu bài chính trị hoặc "các cuộc chiến tranh bằng mọi  phương tiện”.

Với một bình luận rất dài, độc giả Douglas Tornese viết: “Tôi không có ác cảm đối với tướng Giáp. Ông đã làm những gì cần phải làm cho đất nước của mình. Nhưng tôi nhận thấy có vấn đề là các chính trị gia Mỹ đã và đang đưa thanh niên của đất nước này vào chỗ chết ở nước ngoài mà không có lý do chính đáng nào khác ngoài việc phục vụ cho sự nghiệp chính trị của họ... Tôi hoàn toàn tin rằng nếu Obama là Tổng Thống Mỹ trong Thế chiến II, ông ta sẽ nói chính xác quân Đức ở đâu và khi nào các lực lượng đồng minh sẽ tấn công vào bờ biển Normandy. Tại sao tôi nói vậy? Bởi vì khi đó ông ấy sẽ biết chính xác họ cần bao nhiêu binh sĩ và chính xác còn lại bao nhiêu người khi rút lui. Trong một cuộc chiến tranh, khi cuộc sống đang bị đe dọa, liệu sinh mạng có còn ý nghĩa gì nữa? Hoặc bước vào cuộc chiến để giành chiến thắng, hoặc chấp nhận một cuộc sống mạo hiểm (không biết sống chết lúc nào)...”
Không khó để nhận ra hàm ý sâu xa trong bình luận của độc giả này. Ông ta nhắc đến cuộc tấn công đổ bộ vào bờ biển Normandy (Pháp) mà liên quân Mỹ - Anh và đồng minh đã thực hiện năm 1944. Khi chiến dịch này kết thúc, gần 60.000 quân đồng minh đã thiệt mạng trong khi quân phát xít Đức chết khoảng 23.000 người. Nếu nói theo kiểu lập luận của ông John McCain và trước đó là tướng Westmoreland, phải chăng khi đó tướng lĩnh Mỹ - Anh đã quá “kém” nên mới thiệt hại nhiều gấp 3 lần đối phương? Trong bình luận này của độc giả Douglas Tornese, người ta cũng nhìn thấy hình bóng câu nói “Thà hy sinh tất cả chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ” của Chủ tịch Hồ Chí Minh.

Đó là một sự xấu hổ mà kinh nghiệm của mình tại Việt Nam không dạy Thượng nghị sĩ McCain rằng Hoa Kỳ nên tránh xa những cuộc chiến tranh vô nghĩa.
Trong một bình luận khác, độc giả ký tên là Arthur Sido viết: “Đó là một sự xấu hổ mà kinh nghiệm của mình tại Việt Nam không dạy Thượng nghị sĩ McCain rằng Hoa Kỳ nên tránh xa những cuộc chiến tranh vô nghĩa. Chúng tôi đã phải tham gia những cuộc chiến kiểu vậy gần hết cuộc đời mình và cùng với đó là tiêu tốn hàng trăm tỷ USD, khiến những thanh niên Mỹ bị tàn tật suốt đời”.
Với một thái độ có vẻ khá giận dữ, độc giả Lee Zehrer viết: “Đó là một tuyên bố ngu ngốc... bởi một kẻ ngốc. John McCain sẽ ban cho đất nước này một đặc ân nếu ông ta nghỉ hưu ngay từ bây giờ”.
Có vẻ như vẫn chưa “thỏa mãn” nên sau đó, chính độc giả Lee Zehrer lại quay lại và bình luận thêm một câu: “Ông ta (John McCain) đã làm rụng 3 cái máy bay (là tài sản của chính phủ) và tôi nghĩ là ông ta phải được cho đi học bay lại”.

Trong sự nghiệp của mình, ông McCain đã mất 3 cái  máy bay. Tất cả mọi người nếu có vấn đề về kỹ năng bay sẽ bị đánh giá và phán xét bởi các quan chức Hải quân. Một chiếc máy bay của ông McCain đã suýt đánh chìm cả chiếc hàng không mẫu hạm. Nhưng khi cha của ông ấy là một Đô đốc, liệu ai có quyền đặt ra câu hỏi ấy? - độc giả Lee Zehrer viết.

Độc giả James M. Smith viết: "Nếu mọi người thực sự muốn được tự do làm chủ đất nước mình và không bị một thế lực nước ngoài nào thống trị, các bạn sẽ làm gì ngoài chiến đấu đến hơi thở cuối cùng?”.
“Mỹ đã can thiệp vào chính trị Việt Nam và hỗ trợ một cuộc đảo chính giết người chống lại một chính phủ được dân bầu, sau đó leo thang chiến tranh dựa trên những lời nói dối (sự kiện Vịnh Bắc Bộ). Cuộc chiến tranh đã được tiến hành một cách tàn bạo ( bằng chất độc da cam, và các cuộc thảm sát ở những làng quê) để đổi lại 50.000 lính Mỹ đã thiệt mạng”, độc giả Mark Whitton bình luận.
Độc giả Stephen Keith viết: “Làm thế nào bạn có thể giành chiến thắng mọi trận chiến, nhưng thua cả một cuộc chiến tranh? Bởi chúng ta không biết mục tiêu của mình là gì khi chiến đấu… Bạn không thể giành chiến thắng nếu bạn thậm chí không biết lý do tại sao bạn đang cầm súng. Người Việt Nam đã biết chính xác họ chiến đấu vì cái gì còn chúng ta thì không. Thất bại là điều không thể tránh khỏi”.
“Tôi là phi công lái bay máy bay trực thăng ở chiến trường Việt Nam và chứng kiến ​​sự gia tăng hoạt động của các lực lượng Việt Cộng. Nhưng các phương tiện truyền thông Mỹ khẳng định đường mòn Hồ Chí Minh không tồn tại và nhiều người Mỹ đã cả tin tin. Hơn nữa, tôi cũng đã chứng kiến ​​các phương tiện truyền thông của Mỹ đã liên tục phát đi những tin tức giả mạo”, Raymond Klett nói.
Độc giả David Pelino trả lời bài viết của ông John McCain: "Việt Cộng đã can đảm, kiên quyết và đã đánh bại cả Pháp và Mỹ. Ông McCain hãy trả mọi thứ về đúng bản chất thực sự của nó đi".

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Món quà Giáng sinh


Truyện ngắn O. Henry 
 Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi bảy xu, và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.
Cô sẽ không thể làm gì hơn,
chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi. Ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.

Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.
Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên,
cô rất hạnh phúc khi ôm "Jim", James illingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.
Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.
Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món quà. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa, một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.
Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.
Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.
Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.
Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu "Madame Eloise". Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả.
Della cất tiếng hỏi: "Bà mua tóc tôi không?"
"Tôi chuyên mua tóc mà", bà ta đáp và bảo: "hãy bỏ
ra cho tôi xem tóc của cô đi"
Suối tóc nâu đẹp tuyệt vời buông xuống.
"Hai mươi đồng" bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.
"Hãy cắt nhanh đi! Và đưa tiền cho tôi" Della nói.
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.
Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.
Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: "Mình có thể làm gì với nó đây?". Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ toàn những sợi quăn quăn khắp đầu. "Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!" Cô tự nhủ "Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?"
Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cái áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: "Đừng nhìn em như thế, anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "giáng sinh vui vẻ", em có một món quà rất hay cho anh này!"
"Em đã cắt mất tóc rồi à?" Jim hỏi
"Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? Em vẫn là em mà!" Della nói.
Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: "Em nói là em đã bán tóc à?"
"Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?"
Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: "Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy."
Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc,
những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!
Della nâng niu món quà, mắt
tràn đầy hạnh phúc. "Tóc em sẽ chóng dài ra thôi, Jim", nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.
"Đẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này."
Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói: "Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu!"

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

VỊ TRÍ TÓC BẠC DỰ BÁO SỨC KHỎE CỦA BẠN


Khu phản xạ tương ứng với trán là dạ dày, lá lách; tương ứng với thóp sau gáy là đường bàng quang; và tương ứng với hai bên mai là gan, túi mật. Như vậy, tùy theo vị trí tóc bạc, sẽ nói lên rất rõ tình trạng sức khỏe của bạn: Dấu hiệu tuổi già đang đến gần

Tại sao tóc bạc sớm?

Theo sohu những người tóc bạc sớm cần lạc quan, tránh suy nghĩ quá nhiều...

Tóc bạc ở vùng trán - chức năng dạ dày, lá lách kém



Khu phản xạ tương ứng với trán là dạ dày, lá lách, vì vậy việc điều tiết dạ dày, lá lách sao cho tốt có tác dụng rất lớn trong việc làm chậm quá trình bạc tóc ở vùng trán.
Biểu hiện của người có dạ dày, lá lách không tốt thường là chướng bụng, đau bụng, lạnh tứ chi, miệng nhạt, không khát, phân lỏng. Có người thường xuyên kèm theo triệu chứng hôi miệng, ăn nhiều hoặc tứ chi sưng phù, tiểu tiện lâu và khó.
Cách điều trị:
Người dạ dày, lá lách kém có thể cách 3-5 ngày đun một nồi cháo gừng ăn vào bữa sáng và tối.
Cách làm rất đơn giản: Bỏ 3 gam gừng tươi băm nhuyễn và 60 gam gạo vào nồi nấu cùng nhau. Khi ăn, bạn có thể cho thêm gia vị tùy theo sở thích mỗi người. Gừng tươi có tính ấm, tản hàn, toát mồ hôi, làm ấm dạ dày và giảm đau, chống viêm rất tốt.
Tóc bạc ở vùng thóp sau gáy - khí thận không đủ

Khu phản xạ tương ứng với nó là đường bàng quang. Người có đường bàng quang yếu thường tần suất tiểu nhiều, tiểu rắt hoặc tiểu khó. Bởi chức năng chính của đường bàng quang là tích và bài tiết nước tiểu, cho nên những người này không nên nhịn tiểu. Hơn nữa, chức năng bài tiết nước tiểu của bàng quang và khí thận mạnh hay yếu có liên quan mật thiết với nhau. 

Cách điều trị:
Chế độ dinh dưỡng lợi tiểu có sự khác biệt giữa nam và nữ. Nam giới nên ăn nhiều gan động vật, thịt chó, thịt cừu, thịt dê, thịt hươu, chim sẻ, tôm, gà trống, quả óc chó, đỗ đen; nữ giới nên ăn nhiều sò điệp, hạt dẻ, thủ ô.
Tóc bạc hai bên mai - gan nóng
Khu phản xạ xung quanh hai bên mai là gan và túi mật. Những người gan, túi mật nóng thường tính khí rất nóng nảy, hoặc ngược lại, hay nén giận trong lòng.
Biểu hiện của người gan, mật nóng là miệng khô, miệng đắng, lưỡi khô rát...
Cách điều trị:
Người bệnh nên chọn bữa ăn nhạt làm chủ đạo, có thể ăn nhiều cháo bát bảo, cháo hạt sen, trà sen, trà hoa hồng. Nếu miệng nắng, miệng khô nghiêm trọng, bạn có thể ăn nhiều tâm sen và mướp đắng. Đồng thời kết hợp với sự thăm khác của bác sĩ để có cách điều trị hiệu quả nhất.
Đương nhiên, tâm trạng không tốt cũng là nguyên nhân gây nóng. Cho nên, những người này cần duy trì tâm trạng vui vẻ, thoải mái, nếu có thể tích cực tham gia các hoạt động vui chơi giải trí thì càng tốt.

Kết:
Những người tóc bạn sớm cần lạc quan, tránh suy nghĩ quá nhiều. Ngoài ra, bạn cũng cần có chế độ ăn uống hợp lý với nhiều hoa quả tươi, rau xanh; khắc phục thói quen ăn uống không lành mạnh, để dinh dưỡng trong cơ thể được cân bằng.
Ngoài các biện pháp trên, massage da đầu cũng góp phần thúc đẩy vòng tuần hoàn máu, cải thiện khả năng cung ứng dinh dưỡng cho da đầu, phòng tránh tóc bạc.
Hoặc bạn cũng có thể dùng lược gỗ hoặc lược sừng chải đầu; dùng tay cào 
 tóc, mỗi ngày 2 lần sáng tối, mỗi lần chải 5 phút.
THẾ  ĐAN