Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Tình Mẹ Cao Cả


Tình Mẹ Cao Cả

Câu chuyện được bắt đầu trong một ngôi nhà nhỏ nằm trong hẻm của bà Liên và cô con gái tên là Hạnh. Hạnh trước đây là cô gái vừa ngoan hiền vừa đảm đang lại học rất giỏi nhưng vì nhà nghèo không có điều kiện ăn học nên một ngày nọ cô lại gần và nói với mẹ: mẹ ơi me! Có gì không vậy con, sao con gái mẹ hôm nay muốn cái gì nè nói cho mẹ nghe nào. Con muốn nói với mẹ một điều mong là mẹ hãy chấp nhận. Con muốn nói gì nói ra cho mẹ nghe trước đã nếu mẹ nghe thấy chấp nhận được thì mẹ chấp nhận cho. Mẹ ơi mẹ, mẹ cho phép con nghỉ học và đi làm giúp mẹ nha, con thấy nhà mình không giàu có gì mẹ lại còn đang bệnh nặng con mà học đại học thì phải tốn rất nhiều tiền, tiền đâu mà mẹ lo cho con, thôi mẹ hãy chấp nhận cho con đi làm để con kiếm tiền giúp mẹ sau này, nếu có điều kiện hơn con sẽ đi học lại nha mẹ. Không, dứt khoát là không, dù nghèo nhưng mẹ vẫn có thể cho con ăn học nên người con đừng có lo cho mẹ, thấy mẹ vậy chứ mẹ vẫn còn khỏe lắm thấy nhà mình sụp sệ vậy thôi chứ mà nhiều tiền lắm à, con đừng có mà lo. Thôi nói vậy đủ rồi thay đồ đi học đi kẻo trễ. Vào ngày 29/9  Hạnh đi học về thấy trong nhà có tiếng động của người lạ Hạnh bèn đứng bên cửa sổ nhìn vào thấy một người đàn ông đưa cho mẹ mình một số tiền và sau đó mẹ Hạnh lên xe đi theo người đó. Hạnh chỉ biết đứng nhìn trong nước mắt tuôn ra như nước, từ lúc đó tính tình của Hạnh đã thay đổi một cách hoàn toàn. Một cô gái ngoan hiền hiếu học khi xưa nay không còn và giờ đây lại là một cô gái hư hỏng thường xuyên quát tháo mẹ mình và không xem mẹ mình ra gì. Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Vào một ngày nọ Hạnh bước vào nhà với bộ dạng hoàn toàn khác, mặc quần sát háng, áo sát nách hở rún, đầu tóc thì dựng đứng lên như lông nhím nhuộm đủ màu trên đầu,bước vào và nói: này mẹ cho tôi ít tiền mua đồ coi, con mua gì nói cho mẹ nghe, cho đi nói nhiều quá làm gì bởi vậy già rồi đừng có nói nhiều quá kêu cho thì cho đi chừa sức lại mà thở. Mầy dám nói chuyện với mẹ mầy thế hả, tao cho mầy ăn học mà mầy nói chuyện mất dạy với người có công dưỡng dục mầy vậy sao. Rồi sao chứ mấy đồng tiền dơ bẩn đó tôi không thèm! Sao đồng tiền dơ bẩn hả? Đúng chính những đồng tiền tao lụm từng cái lon, cái bọc nuôi mầy khôn lớn ăn học mà mầy bảo là đồng tiền dơ bẩn à, mầy hãy tự suy nghĩ lại đi chính những đồng tiền dơ bẫn mà mầy nói đã nuôi mầy suốt 18 nắm qua đó Hằng à. Bà nói là bà nuôi tui, tui cóc cần bà nuôi tui bằng những đồng tiền đó, bà hãy chết đi để cho thiên hạ đừng nhìn tui bằng cặp mắt khinh thường, bà bây giờ chỉ như một cái két sắt rỗng, một con tàu đã bị mối ăn, là một món hàng đã hết hạn sử dụng, bà sống trên đời chỉ làm nhục nhã tôi thôi; mầy………mầy. Sau khi trút hết những bực tức ra Hằng chợt ân hận những gì mà mình vừa nói và quay đầu chạy thẳng ra khỏi cửa trong nước mắt. Còn cô Liên thì chỉ biết nhìn, cô dùng hết sức còn lại của mình để viết ra một bức thư cho Hằng trước khi cô trút hơi thở cuối cùng.
3 ngày sau đó… Hằng bước về nhà trong sự mệt mỏi. Khi bước vào nhà Hằng thấy mẹ mình nằm trên bàn tưởng là mẹ ngủ say Hằng hét to lên: tôi về nhà rồi. Một lúc sau không thấy mẹ mình lên tiếng Hằng bèn lại gần lay lay mẹ mình vậy mà không thấy trả lời, lúc này Hằng cảm thấy sợ và hét lên: mẹ ơi mẹ, mẹ ơi mẹ………..con là Hằng nè mẹ trả lời con đi mẹ. Khi nghe tiếng hét của Hằng thì hàng xóm xung quanh chạy qua và đỡ dì Liên nằm lên gường thì mới biết rằng dì Liên đã đi từ lúc nào không ai biết, từ lúc đó Hằng cảm thấy hối hận những gì mà mình đã làm. Trên tay của cô Liên nắm chặt lấy một bức thư dính máu. Hằng nhẹ nhàng gỡ tay mẹ mình ra lấy bức thư, cô ngồi trên bàn bên ánh đèn cầy cô chậm rãi mở bức thư ra.
Gửi con yêu của mẹ,
Đầu tiên cho mẹ được gửi tới con lời xin lỗi là mẹ đã giấu con về căn bệnh của mẹ. Mẹ bị ung thư thời kì cuối, mẹ biết rõ mình không thể ở bên cạnh con được bao lâu nữa mẹ mong con hãy mạnh mẽ lên đừng quá đau buồn trước sự ra đi của mẹ. Điều thứ hai cho mẹ xin lỗi con là mẹ không cho con được một cuộc sống đầy đủ như bao đứa trẻ khác, mong con đừng buồn, tình cảm mà mẹ dành cho con luôn dạt dào và nóng bỏng không bao giờ tắt dù cho xác mẹ đã lạnh, tình thương mà mẹ dành cho con mãi mãi tuôn trào dù cho sông cạn đá mòn, tình mẹ mãi mãi dạt dào bên con. Điều thứ ba cho mẹ xin lỗi con là từ giây phút mà con xem được bức thư này thì mẹ đã rời xa con vĩnh viễn nhưng mà con đừng buồn, mẹ ở trên cao luôn luôn dõi theo con và phù hộ cho con. Điều thứ tư mà mẹ xin lỗi con và cũng là điều ân hận nhất của cuộc đời mẹ là con không phải con ruột của mẹ mà mẹ chỉ nhặt con dưới chân cầu. Điều mà mẹ hối hận cho đến nay là không để con tìm kiếm lại cha mẹ sớm hơn, mẹ thực là ích kỉ nhưng từ bây giờ con có thể tự tìm lại cha mẹ ruột của mình và bắt đầu cuộc sống mới. Điều duy nhất mà mẹ làm được cho con trước lúc chết là một ít thông tin về cha,mẹ ruột con mà mẹ tìm hiểu và viết trong cuốn sổ nằm trong tủ cùng với sợi dây chuyền mà lúc mẹ nhặt được con. Điều cuối cùng mà mẹ muốn nói với con là mong con tha thứ cho mẹ dù mẹ không biết chuyện gì xảy ra với mẹ con mình nhưng mẹ vẫn mong con hãy tha thứ cho mẹ.
Tạm biệt con yêu của mẹ, mẹ phải lên đường đi rất xa, mẹ muốn nói với con một điều cuối cùng là mẹ rất yêu con, con yêu của mẹ.

Cô vừa khóc vừa tiến lại gần chiếc tủ khi mở ra thì thấy trong tủ có hai quyển vở và một sợ dây chuyền bằng ngọc rất đẹp. Khi mở quyển sổ nhỏ ra thì cô thấy trong quyển sổ viết:
Ngày 10/5 là ngày tôi cực kì hạnh phúc của tôi khi nhặt được trên đường đi làm về một tiểu thiên sứ đúng là món quà mà thượng đế giành tặng cho tôi.
Ngày 22/4 là ngày mà tôi vừa ba mươi và cũng là ngày tôi được anh Chí Quang hỏi cưới thật là sung sướng nhưng anh ấy bảo là phải đưa bé Hạnh vào trại trẻ mồ côi. Nhưng vì thương con tôi bèn phải từ bỏ mối nhân duyên đầu đời và cũng có thể là cuối cùng của tôi.
Ngày 7/8 là ngày hạnh phúc được xem là thứ hai của cuộc đời tôi khi bé Hạnh chạy về báo tin là nhận đậu được cả 3 trường đại học và đứng hạng nhì toàn trường và hạng 6 toàn quốc, bé Hạnh còn nhận được bằng B tiếng Anh.
Ngày 7/8 là ngày hạnh phúc thứ hai của tôi và cũng là ngày đau khổ nhất của tôi vì hoàn cảnh gia đình nên tôi không có điều kiện như cho Hạnh ăn học.
Ngày 29/9 là ngày tôi được nghe tin sét đánh, tôi vừa vui vừa buồn. Trợ lí của Ba bé Hạnh đến và đồi tôi trả lại bé Hạnh và cho tôi một số tiền nhưng tôi không đồng ý và quyết đinh cầm tiền đến gặp ba nó.
Ngày 11/10 bé Hạnh đột nhiên thay đổi dột ngột làm tôi cảm thấy rất buồn. Tôi ước gì bé Hạnh có thể trở lại binh thường và có thể ăn học thành tài để không phải chịu cảnh nghèo khổ như tôi.

Khi đọc xong bức thư Hạnh lúc này cực kì ân hận vì những gì mà mình đã làm và cô đã đưa ra một quyết định có thể xem như là bước ngoặt của cả của đời cô ,cô quyết định bán sợ dây chuyền để làm đám tang cho mẹ và dùng số tiền còn lại để ăn học theo ước muốn cuối cùng của mẹ. Cô quyết đinh chôn hai quyển sổ và bí mật về thân phận thật sự của mình xuống tận đấy mồ của mẹ mình. Cô đứng trước mộ của mẹ mình vừa khóc vừa nói: con xin hứa từ nay trở đi con sẽ trở thành một người có ích cho xã hội, con sẽ đi học, khi học xong con sẽ đi làm kiếm thật nhiều tiền và con sẽ đón mẹ qua nhà của con mẹ không được từ chối đâu nha. Từ nay trở về sau con chỉ có một người mẹ duy nhất trên cuộc đời này người đó chính là mẹ Liên của con. Con cảm ơn mẹ rất nhiều vì những hy sinh cao cả của mẹ dành cho con.
24 năm sau…………..
Chào mẹ! con nay đã lớn, và đã thành đạt con vẫn nhớ lời hứa khi xưa mà con đã hứa với me. Mẹ có nhớ không con hứa khi nào con có nhà con sẽ đón mẹ về sống chung với con, nay thì con đã có cuộc sống ổn định mẹ về với con nha. Hạnh cầm bức ảnh của mẹ đem về nhà, mẹ xem xem nhà con có đẹp không. Hạnh đem bức ảnh và đặt lên một nơi trang trọng nhất nhà. Từ đó về sau Hạnh sống thật hạnh phúc bên gia đình cùng con cái và Hạnh mãi không quên về người mẹ vĩ đại của mình cho đến lúc chết.
·                                  
·                                 Tác giả: nickrodbaxter

7 nhận xét:

  1. Câu chuyện có hậu và cảm động. Không hiểu sao người cha ruột lại có thể bất công với bà Liên như vậy!

    Trả lờiXóa
  2. Chuyện người cha ruột xuất hiện muộn và khá đột ngột. Còn việc tranh giành bé Hạnh thì là chuyện tất nhiên của người đời thôi. Chị thấy thương bà Liên quá, một tấm lòng như vậy mà gặp bao điều vất vả, cô đơn.

    Trả lờiXóa
  3. Lòng mẹ luôn bao la cho dù là người sinh thành hay nuôi nấng chị nhỉ, chúng ta luôn kính trọng tình mẹ.

    Trả lờiXóa
  4. Một người đàn bà thật vĩ đại, hiếm có. Các bạn trẻ nên rút kinh nghiệm chớ có hồ đồ mà ân hận cả đời. Câu chuyện hay và cảm động lắm Trâm ạ. Cảm ơn Trâm.

    Trả lờiXóa
  5. Câu chuyện hư cấu nên có những điều vô lý. Tình mẹ Cao Cả thật, nhưng Bà đã không đem lại cho con và chính mình một cuộc sống Hạnh Phúc, mà nguyên nhân chỉ là sự hiểu nhầm nhỏ vì thiếu tin tưởng ở nhau. Mọi việc chỉ kết thúc sau cái chết của người mẹ. Thử tưởng tượng, nếu Bà chưa chết, thì đứa con gái vẫn tiếp tục cuộc sống của một cô gái hư hỏng thường xuyên quát tháo mẹ mình và không xem mẹ mình ra gì. Nếu Tình mẹ Cao Cả thật sự thì điều bà quan tâm nhất phải là sự thay đổi của đứa con, và cố gắng tìm ra nguyên nhân của sự thay đổi đó để giải quyết.

    Trả lờiXóa
  6. Một người phụ nữa cao cả đã hy sinh cả đời mình cho đứa trẻ mà bà vô tình nhặt được và bà đã coi đứa trẻ như con ruột của mình. Đây là trường hợp rất hiếm thấy. Câu chuyện thật cảm động và ly kỳ.

    Trả lờiXóa
  7. Tôi đồng tình với ý kiến của các bạn về tình cảm của Mẹ Liên và bé Hạnh: đằm thắm, sâu sắc, nhưng không tránh khỏi những phút giây hiểu nhầm, xa cách.
    Còn những điều Ánh nói chắc là do chưa đọc kĩ, chưa hiểu kĩ họ mà thôi.

    Trả lờiXóa

tramngoc4x@gmail.com