Cụ già ngã ! ( Ảnh trên mạng )
(mượn từ blog của cụ FIOHANTB)
Giữa đường ông lão ngã chỏng chơ,
Hai tay chới với cố đợi chờ,
Khỏe khoắn... các anh từ xa ngó.
Ngập ngừng... một chị đứng thẫn thờ.
Phố xá thênh thang ông nằm đó,
Kẻ qua người lại: Ngóng quanh... chờ!
Tuổi già có ai thương ông nhỉ?
Người với người, sao nỡ mặc bơ vơ!
Ông Trời ngó xuống mà xem
Trả lờiXóaLương tâm mất hết chẳng còn giúp ai
Một ông lão ngã song soài
Cả "bầy" trẻ đứng, mạnh ai đấy nhìn.
Lòng người sao quá hẹp thay,
XóaTình người quá cạn, có hay chăng trời?
Già cả bị ngã dập đầu
Trả lờiXóaTrẻ trung quây lại cùng nhau đứng nhìn !
Không ai đỡ cụ đứng lên
Dường như họ đã tự quên là người !
Mai sau họ cũng già rồi
Không may bị ngã, kêu trời đỡ chăng?
Là người quên mất là người,
XóaTrái tim lạnh giá, ai ơi là gì?
Bệnh vô cảm đã tràn lan,
Trả lờiXóaNhất là ở chốn cơ quan, công đường,
Thờ ơ, vặn vẹo, nhiễu nhương,
Cạn rồi : nhân ái, tình thương, lòng người.
Thôi đành trách một chữ “ đời”,
Trách lỗi hệ thống và rồi phải tự lo.
( Tôi chuẩn bị đưa lên blog một bài phân tích nguyên nhân
vì sao ở ta có nhiều thói hư tật xấu như hiện nay. )
Nhớ chăng cuộc sống gian nan,
XóaGiúp nhau chia sẻ muôn vàn khó khăn,
Giàu sang lòng lại nghèo nàn,
Trái tim vô cảm tràn lan trong đời.
Cụ Già đột quỵ giữa đường
Trả lờiXóaĐứng nhìn vô cảm, tình thương đâu rồi?
Trái tim để chó nó xơi
Càng ngày càng lắm kẻ tồi tàn ghê!
Xã hội này đáng cười chê
Nhân cách tha hóa tứ bề quỷ ma...
Già nua trượt ngã giữa đường,
XóaTay chân chới với vô phương tỉnh hồi,
Phố động rộn rã tiếng người.
Mà sao vô cảm, ai thời mặc ai!
Cái thời nay hết tình người
Trả lờiXóaChỉ còn lại những mặt giơi... tâm chồn!
Thân già khô quắt còng queo,
XóaNgười qua kẻ lại mà đều dửng dưng!
Một cảnh thương tâm... Thật xấu hổ và mỉa mai, nếu ai còn nhớ câu thơ sau đây (của một nhà thơ lớn): "Người với người sống để yêu nhau...".
Trả lờiXóaCâu hỏi của Ng.Trâm, trong xã hội ngày nay là một điều hết sức nhức nhối.
Cuộc đời đầy dẫy nỗi bất công:
XóaDưới đất nằm co một mình ông,
Giữa đường tấp nập người qua lại,
Ai chút xót thương tự đáy lòng!
Sao lại có thể như vậy! Người chụp ảnh đâu? Anh ta có làm gì cho cụ không? Nếu không, thật đáng trách tuy có thể anh ta đã làm mọi người phải suy nghĩ...
Trả lờiXóaCảnh đời hiện nay là như thế ST ạ. Người chụp ảnh ư? Anh ấy đã làm xong việc của mình. Và như bao người khác, sự vô cảm ngày càng nhiều trong xã hội hiện nay.
XóaNhìn người ngã ,nghĩ mà kinh
Trả lờiXóaMai kia rồi đến lượt mình thì sao
Tình đồng đội nghĩa đồng bào
Khi đã sung túc lẽ nào quên nhau
Chưa đột quỵ đã thấy đau...
"Chưa đột quỵ đã thấy đau..."
Trả lờiXóaTôi xin mượn bạn chính câu thơ này,
Một mai tuổi tác chất đầy,
Đơn côi, bất lực, đắng cay một mình.
Cần biết bao một chữ tình!
Khó khăn chia sẻ chúng mình Quế Lâm.
Nhìn cảnh này mình nghĩ : Giá ở đấy mình sẽ làm gì ?. Sợ môt mình không đủ sức kéo cụ dậy. Mình sẽ tìm một người khỏe hơn, nắm tay kéo chạy vào và nói “ Giúp tôi một tay” nâng cụ dậy và dìu cụ vào vỉa hè.
Trả lờiXóaTrâm rất tán đồng với ý kiến của Ánh. Nhưng đấy là ông lão ngã nhẹ, còn nếu nặng hơn có khi phải nhờ đến 2,3 người, hoặc nhờ cả công an nữa. Những chuyên như thế này ngày xưa thì đơn giản, nhưng bây giờ lại là hiếm. Hồi cháu nghĩa 16 tuổi (tức 15 năm trước), ngày nghỉ nó mượn Trâm xe Chali đi chơi, chẳng may va vào một cụ già ngã xuống bên đường, đau một bên chân. Cháu đỡ bà dạy, xin lỗi và gọi điện nhắn anh cháu đến. Hai anh em biếu bà một ít tiền để mua thuốc chữa chân và đèo bà về nhà. 15 năm trước những chuyện như thế này ở ta xử lý có trách nhiệm, có tình là bình thường Ánh nhỉ.
Trả lờiXóa