Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

 
TỈ PHÚ MỸ GIẦU NHẤT THẾ GIỚI XÀI TIỀN NHƯ THẾ

NÀO?


CÔ GÁI NẦY LÀ AI ?
Jennifer Katherine Gates!! Con gáí của Bill Gates, người giàu nhất hành tinh
Rất kham phục con gái của người giàu nhất Thế giới !
Thật giản dị, đẹp, phúc hậu và dễ thương vô cùng ....
phải không ?

TỈ PHÚ MỸ GIÁU NHẤT THẾ GIỚI XÀI TIỀN NHƯ THẾ NÀO?
Là vợ của Bill Gates, người đàn ông giàu nhất hành tinh nhưng Melinda không mấy quan tâm đến những cửa hàng thời trang sang trọng, những loại mỹ phẩm đắt tiền hay những tác phẩm nghệ thuật danh giá. Thay vào đó, suốt ngày bà chúi mũi vào những chuyện đại loại như... chu trình sống của con muỗi.
Ngay sau khi cưới nhau, vợ chồng Bill Gates bắt đầu làm từ thiện nhưng làm một cách dè dặt, trong đó có lần tặng máy vi tính xách tay cho các ngôi làng ở khu vực cận Sahara (Phi châu). Nhưng rồi hai người nhận ra người dân lục địa đen cần thức ăn để no bụng và thuốc men để chống lại cái chết hơn là phần mềm Windows xa xỉ. Thế là họ tậu bao nhiêu là sách về các bệnh lây lan vì ký sinh trùng, về hệ miễn dịch, về cách phòng bệnh...  "Bạn không thể nói về chuyện tài trợ cho thuốc chống sốt rét nếu như bạn không hiểu rõ chu trình sống của con muỗi. Làm từ thiện không chỉ đơn giản là ký séc chi tiền", Melinda nói."Tại sao lại phải nhọc công đến thế? " Melinda có thể tận hưởng một cuộc sống trong nhung lụa, dành thời gian chăm sóc con cái.
"Khi cưới nhau, tôi và Bill định khi về già sẽ chia sẻ tiền bạc với người khác.. Lần đầu tiên chúng tôi đến châu Phi là nhân một chuyến đi săn năm 1993.  Chúng tôi không thể nào tận hưởng thiên nhiên hoang dã vì cảnh tượng mọi người đi chân đất, phụ nữ phải vừa bế con vừa xách nước đi hàng cây số và bởi lời mời từ một bộ lạc về việc dự buổi lễ cắt âm vật phụ nữ.Sau đó về nhà, chúng tôi tìm đọc Báo cáo về phát triển thế giới năm 1993 và không khỏi giật mình. Trẻ con đang chết hàng loạt chỉ vì căn bệnh tiêu chảy và những loại bệnh cơ bản mà trẻ con ở nước chúng tôi đã được tiêm vắc-xin. Chúng tôi tự thấy mình phải có trách nhiệm tìm hiểu sự thật và càng tìm hiểu, chúng tôi càng thấy không thể chờ vì bệnh tật không đợi chúng tôi. Tôi đi vòng quanh thế giới để xem điều gì đang xảy ra.Nỗi sợ hãi khi quay về quá khủng khiếp đến độ tôi không dám hy vọng. Nhưng rồi bạn thấy đó, kinh tế đang thay da đổi thịt ở các nước phát triển và tự nó cải thiện mọi chuyện. Điều đó đã vực Bill và tôi dậy".   "Chúng ta có xem rẻ mạng sống của người Phi châu hơn mạng sống của chúng ta không? Bill và tôi cho rằng không có sinh linh nào mang giá trị hơn hay kém so với sinh linh khác. Chính sự công bằng này là lý do để quỹ từ thiện của chúng tôi hoạt động"  Quỹ từ thiện Bill & Melinda Gates (BMGF) bắt đầu hoạt động với quy mô nhỏ vào năm 1997 rồi chính thức khai trương vào năm 2000. Vợ chồng Gates đã cam kết sẽ trao tặng hết 95% tài sản khổng lồ của mình (hiện ước tính khoảng 46 tỉ USD). Vắc-xin và tạo hệ miễn dịch cho trẻ em là mục tiêu chính của quỹ. Đến nay BMGF đã chi tổng cộng 28,8 tỉ USD. Hồi đầu năm, BMGF đã tặng cho Liên minh Vắc-xin và miễn dịch toàn cầu (Gavi) 750 triệu USD - một trong những món quà cá nhân lớn nhất lịch sử. Những lần tài trợ trước đó của vợ chồng Bill Gates đã giúp tiêm phòng viêm gan siêu vi B cho 43 triệu trẻ em, giúp giảm 39% tỷ lệ trẻ em bị sởi... Ngoài ra, BMGF còn chi mạnh cho các dự án khoa học nghiên cứu vắc-xin và thuốc men, trong đó phải kể đến chương trình trị giá 35 triệu USD để thử nghiệm vắc-xin chống sốt rét ở Zambia. Hẳn nhiều người sẽ ngạc nhiên vì ông bà Gates không dành phần lớn tài sản của mình để lại cho con cái. Hiện họ đang có 3 đứa con nhỏ nhưng Melinda không tỏ ra lo lắng: "Bất cứ lúc nào gia đình tôi nói tới chuyện tài sản, chúng tôi đều nói đến trách nhiệm phải trao tặng nó cho thế giới. Các con của chúng tôi đã có tài khoản riêng của chúng. Không phải lúc nào chúng muốn mua gì cũng được nấy mà phải đợi đến những dịp như sinh nhật mới được tặng hay đợi cho đến khi chúng tự để dành đủ tiền".Hiệp hội Bill & Melinda Gates đã chi bao nhiêu cho ai?  Tính đến đầu năm 2005, tỷ phú này đã cam kết số tiền 28 tỷ USD cho nhiều dự án cứu tế, từ thiện, y tế và giáo dục. Tức ông đã đem cho không đến 38% tổng tài sản của mình.12,5 tỷ USD là tổng số tiền mà tỷ phú giàu nhất thế giới Bill Gates đã chi cho các công cuộc từ thiện cứu tế và giáo dục thông qua hiệp hội mang họ tên mình thành lập vào năm 2000. Chúng được chia ra như sau:   - Sức khoẻ: 5,4 tỷ USD (gồm chi An lược sức khoẻ toàn cầu, 2,3 tỷ USD nghiên cứu trị HIV/AIDS, bệnh lao và y tế sinh sản, 1,5 tỷ USD; các bệnh lây lan khác, 1,1 tỷ USD; nghiên cứu phát triển công nghệ y tế toàn cầu, 0,4 tỷ USD; nghiên cứu y tế, chiến dịch y tế toàn cầu…, 0,1 tỷ USD)  
  - Giáo dục: 2,4 tỷ USD
  - Chương trình xây dựng thư viện toàn cầu: 0,3 tỷ USD 
  - Những dự án đặc biệt khác: 0,6 tỷ USD  
  - Các chương trình từ thiện ở khu vực Tây Bắc Thái Bình Dương: 0,6 tỷ USD

  - Quỹ Thiếu Niên Nhi Đồng Liên Hiệp Quốc : 1,2 tỷ USD

 - Quỹ hoạt động Tổ chức Liên Hiêp Quốc     : 1 tỷ USD

  Quỹ Tổ chức Y Tế Thế Giới                        : 1 tỷ USD

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013



                        Chiếc ví của tổng thống và những con kền kền khoác áo phụ mẫu
                    Căn nhà hoành tráng của ông Tô (trái) và chiếc ví giản dị của Tổng thống Hàn Quốc.

Chiếc ví của tổng thống và những con kền kền khoác áo phụ mẫu
(LĐO) - Chủ nhật 17/03/2013 19:47
Nữ tổng thống đầu tiên của Hàn Quốc vừa xuất hiện trước công chúng trong một hình ảnh tuyệt đẹp về sự  giản dị.
Không chỉ là việc - với tư cách một phụ nữ - bà đích thân ra chợ, mua trái cây và móc tiền ra trả. Sự giản dị nằm ở chiếc ví. Truyền thông cho biết, đó là một chiếc ví nội địa hiệu  Sosandang, đã dừng sản xuất từ 2 năm nay. Nữ tổng thống đã dùng nó lâu đến nỗi hình trang trí con bướm thậm chí đã bong và giá của nó - thật kinh ngạc - chỉ 4.000 won, tương đương 76.000 đồng.

Lương mỗi năm của Tổng thống Hàn Quốc dưới thời ông Lee Myung Bak chẳng hạn, vào khoảng 226,38 triệu won, tức khoảng 4,1 tỉ đồng.

Nếu bạn cứ  nhất quyết cho đó là một hành động PR bản thân, hoặc mị dân, thì bạn nên biết thêm một thông tin rằng, sự giản dị, và cống hiến là một trong những phẩm chất mang tính chất truyền thống ở chính trường Hàn Quốc. Cựu Tổng thống Lee Myung Bak chẳng phải đã cam kết dành toàn bộ tiền lương 5 năm nhiệm kỳ tổng thống để tặng cho người nghèo! Đó là sự nhân ái, xuất phát từ sự cảm thông và thấu hiểu với những khó khăn. Nếu cần thêm một bằng chứng về sự giản dị thì ví  dụ thời sự nhất là cuộc sống với  “xe bus công cộng, tự làm đồ ăn” của Tân Giáo hoàng Francis - người dẫn dắt 1,2 tỉ giáo dân trên toàn thế giới.

Trong khi đó, ở Việt Nam tuần qua, một tờ báo có một 
phóng sự ảnhvề tư gia hoành tráng của một cựu quan chức: Chủ tịch Hà Giang Nguyễn Trường Tô. “3 năm sau ngày bị miễn nhiệm hết chức vụ vì những lùm xùm xung quanh vụ án Sầm Đức Xương (năm 2010), nguyên Chủ tịch tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô trở về cuộc sống của người dân thường với thú vui điền viên”. Có điều, cái thú đó là vui vầy trong một khu trang trại sinh thái trên cả hoàng tráng với “cánh cổng được trang trí lạ mắt”, ngôi nhà với “vì kèo được chạm trổ công phu, họa tiết chạm khắc”, ngút ngàn cây xanh, non bộ phong thủy, hồ tích thủy, tiểu cảnh, bonsai, giả sơn, cây cảnh “độc” được đưa về từ khắp nơi, trong đó có thông tre, “một trong những loài khó trồng và khó “chiều” hơn cả thú “vua lan, quan trà”; chưa kể một ngôi nhà tây cầu kỳ dùng để tiếp khách.

HĐND bãi nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh của ông Tô, cựu chủ tịch đã “gửi lời cảm ơn đến quân dân các dân tộc Hà Giang và xin được thứ lỗi”.

Không biết sau khi rời chính trường, ông Tô đã làm gì mà giàu nhanh đến vậy (?!).

Tuần rồi, ở  Nghệ An, một scandal ăn chặn mới được phanh phui. Lợi dụng chính sách hỗ trợ 180 ngàn đồng dành cho người cao tuổi, các cán bộ xã Thanh Chi, Thanh Chương, Nghệ An đã “khai sinh lại” cho cha mẹ mình để họ được hưởng trợ cấp.

Chúng ta khó có thể đòi hỏi một chủ tịch tỉnh phải sống trong một ngôi nhà rách nát và cũ kỹ, theo mô típ “cái ví” của nữ Tổng thống Park Geun-hye, hay khổ hạnh như Giáo hoàng Francis, miễn đó là những tư dinh từ đồng lương chính đáng chứ không phải từ những đồng tiền khó có thể nói là minh bạch.

Chúng ta cũng không thể đòi hỏi những cán bộ nhân ái, thấu hiểu và cảm thông đến độ phải hiến lương để ủng hộ người nghèo, nhưng dứt khoát không thể dung tha những “con kền kền khoác áo phụ mẫu”. Bởi ngoài câu chuyện vi phạm pháp luật, việc 
ăn chặn của những đồng bào nghèo còn là một tội ác phi nhân tính.

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013



Cải Bẹ Xanh trị bệnh Thống Phong (GOUT).


Cải bẹ xanh



 
Cải bẹ xanh hay cải xanhcải canhcải cay [vì có vị hăng cay, dùng chế biến mù-tạc (E: mustard;  F: moutarde)]
Lá, thân và hạt cải bẹ xanh đều được dùng làm thực phẩm. Lá và thân có thể dùng để muối dưa, gọi là dưa muối.
Cải bẹ xanh giàu vitamin A và vitamin K, có thể tích lũy một hàm lượng lớn cadmi và nhiều nguyên tố hiếm khác từ đất. Loài này có thể được dùng như một thực phẩm bổ sung selencrômsắt và kẽm.

Thân kính gửi ông bạn nào viết bài về ''Dùng rau cải xanh chữa bệnh Gout (Thống Phong)''
Tôi là một "lão gia" KQ, vừa bước qua ngưỡng cửa U80, tuổi đời cao thì như chiếc xe hơi cũ rích, chạy đã quá nhiều miles vì vậy nó muốn hư lúc nào thì hư, không hẹn trước, hết chuyện này tới chuyện khác chẳng làm sao tránh được.

Gần như ngày nào rảnh rỗi tôi cũng ghé mắt vào 
"Cánh Thép" đọc lai rai, thế rồi cách đây hai hôm thấy mục chữa bệnh gout bằng nước luộc rau cải xanh (cải đắng), chẳng chú ý gì đặc biệt nhưng sáng hôm sau khi ngủ dậy bỗng thấy ngón chân cái ở bàn chân phải bị đau, đi phải lết, lẽ dĩ nhiên là không còn khả năng đi giầy đuợc nữa. Lại computer mở “Google“ và đánh chữ Gout và thấy ngay mình dính cái bệnh khá phổ biến là Gout vì symtom đầu là đau ngón chân cái bên phải, và phải nói là đau lắm. 
Mở lại tờ CT tìm mục chữa bệnh gout bằng rau cải bẹ xanh. Tôi bèn nhờ bà xã chạy ra chợ mua ít bó cải xanh về rửa sạch, thái nhỏ và luộc kỹ mấy mớ rau, xong là vội vã uống ngay ít ly. Sáng hôm sau thấy kết quả ngay là chân đã bớt đau rất nhiều, đã cử động được mấy ngón chân khá dễ dàng, nghiã là nước rau luộc có effect (tác dụng) đấy và vẫn tiếp tục uống, bây giờ chân gần như bình thuờng rồi. Thật là “thần diệu” và chỉ tốn có mấy đồng bạc, vậy tôi xin viết vài dòng để trước là cám ơn người đã đăng bài thuốc rẻ mà hiệu nghiệm, sau là để gây thêm sự chú ý của người đồng cảnh ngô.

Nhưng
 “bánh ít đi thì cũng nên có bánh quy lại” chứ. Vậy tôi xin ghi lại một vài căn bệnh nhỏ tôi bị và hoặc do bạn bè chỉ, hoặc tự chữa do tình cờ mà nên. 

1. Bệnh mất thăng bằng, phải chống gậy lúc di chuyển.


Cách đây hai, ba năm gì đó người tôi lúc đang đi hoặc kể cả lúc đứng, thỉnh thoảng bị như có ai đẩy khẽ mình làm loạng quạng mất thăng bằng đôi chút, thế là phải bắt một chiếc gậy để đi đâu cho vững, nhưng trông cũng không hay ho gì cho lắm, có vẻ "lão gia" quá. Chẳng vậy mà có một cụ bà, già đã trên 90, mẹ nuôi một người bạn, vậy mà cụ sống một mình trong một căn phòng dành cho những người cao niên, chưa cần người giúp đỡ nhiều. Có lần tôi nói đại là:
Bác ơi, sao bác không mua cái gậy chống để di chuyển vững vàng hơn?” Cụ bèn trả lời là: “Anh ơi, chống gậy đi trông thảm hại quá…” Và tôi hết ý kiến.

Bỗng một hôm khi tôi nói chuyện với một người bạn , cũng là một
"lão gia KQ" sống ở Cali và hai ông bà vẫn đi tập lớp Hành Trường  chi đó và tôi than là đi đâu cứ phải chống thêm gậy cho vững chân hơn, hắn chẳng nói gì chỉ an ủi đôi chút cho có nhẽ. Mấy hôm sau chính anh ta gọi và hỏi tôi : “Có phải mày bị tự nhiên đôi khi mất thăng bằng phải không, nếu chỉ tự nhiên mất thăng bằng thì tao chữa cho mày đuợc vì trong bài tao vừa học qua có cái mục liên quan đến, vậy mày cứ thử xem sao, nhưng nói trước là mất thăng bằng vì tuổi già, chứ cái loại mật thăng bằng vì liên quan đến hệ thống thính giác thì tao thua đấy…..” và anh ta bảo tôi mỗi ngày bỏ ra ít phút học lại bài “căn bản thao diễn số 1” nghiã là tập đứng nghiêm, mỗi ngày vài lần. Tôi thử làm theo thì sau hơn một tuần tôi đi không cần gậy nữa và hiện nay vẫn cố gắng tập và vẫn OK trong vấn đề di chuyển không cần gậy. 

2. Bệnh Ợ Chua 

Cũng lại cái xe cũ này dính một chuyên khác. Cách đây cũng có đến trên 4 năm tôi thỉnh thoảng bị ợ chua sau bữa ăn độ 1,2 giờ và ợ chua làm mình khó chịu lắm nhất là khi ăn thức ăn spicy hoặc nhiều mỡ màng. Mỗi lần bị vậy là tôi nhai một viên “ Pepcid “ và cơn ợ chua hết… Bỗng một hôm có việc đến chơi nhà một người bạn họ mời ăn cơm, sau đó 1,2 tiếng thì cơn ợ chua xẩy đến mà hôm đó tôi lại quên mang theo thuốc và chịu trận và trên bàn có một điã nho đỏ dùng tráng miệng, buồn mồm và thò tay ngắt mấy trái và bỏ vào mồm nhai, nuốt và… khi miếng nho vừa trôi qua cổ họng tôi bèn thấy cơn ợ chua ngừng ngay cứ như khi nhai pepcid vậy. Tôi nói với anh bạn là có lẽ trong quả nho có chất gì làm hết cơn ợ chua chăng? Và từ đó sau mỗi bữa ăn tôi cũng cố gắng nhai thêm vài trái nho, nhiều khi không có nho tươi tôi làm thử bằng nho khô và… cũng Ok các bạn ạ.

Vậy tôi cố gắng viết ra đây để có ai bị giống tôi thì thử coi sao, tôi cũng đã chỉ cho một vài người khác cách chữa không mất tiền mà lại work…Còn một món chữa bệnh bụng to và mập lúc về già do huấn luyện viên thể dục ở club tôi tập hàng ngày chỉ cho cũng giúp tôi xuống đuợc 12 lbs và một nấc thắt lưng (sau 10 tháng tập tành) đấy các bạn nhé, nhưng cái này phải chỉ tại chỗ thì mới dễ theo mà tập.

Hy vọng mấy dòng trên đây sẽ giúp một vài bạn làm đuợc… như ông già này

Y học cổ truyền
 Cải bẹ xanh chữa bệnh gout
 Cải bẹ xanh chữa bệnh gout
Từ xưa đến nay cải bẹ xanh là loại rau rất phổ biến trong các bữa ăn gia đình. Thế nhưng không mấy ai biết được những tác dụng chữa bệnh thần kỳ từ loại rau này.
Cải bẹ xanh có vị cay, đăng đắng (thường được gọi là cải đắng), lá có màu                        xanh đậm hoặc xanh nõn chuối. Cải bẹ xanh thường dùng để nấu canh, hay cuốn bánh xèo với rau xà lách.
Theo Đông y cải bẹ xanh có vị cay, tính ôn, có tác dụng giải cảm hàn, thông đàm, lợi khí... Trong cải bẹ xanh có chứa rất nhiều các loại vitamin A, B, C, K, axit nicotic, catoten, abumin...

Cải bẹ xanh được các chuyên gia dinh dưỡng khuyên dùng vì có nhiều lợi ích đối với sức khỏe cũng như có tác dụng phòng chống bệnh tật. Dưới đây là  
một  số công dụng từ lá cải bẹ xanh:

Chống lão hóa da

Với những thực phẩm rau có màu xanh đậm như cải bẹ xanh thì hàm lượng                        vitamin càng cao, giàu chất chống oxy hóa và axit folic cần thiết cho tế bào máu, giúp da dẻ hồng hào, tươi tắn. Vì vậy mỗi ngày dùng từ 200 – 300 gr rau cải bẹ xanh trong khẩu phần ăn sẽ giữ được sự tươi trẻ. 
Ngoài ra, cải bẹ xanh còn dùng để chữa “phạm phòng” cho quý ông.

Chữa bệnh gout bằng cải bẹ xanh

Bệnh gout hình thành do một chế độ dinh dưỡng nhiều thực phẩm giàu năng lượng nhất là ăn các loại thịt, tim, gan, lòng hay các loại hải sản.

Nam giới ở độ tuổi trưởng thành dễ mắc phải bệnh gout, tuổi càng cao tỉ lệ mắc bệnh này càng nhiều hơn (trên 65 tuổi). Ngoài chế độ dinh dưỡng tránh những thực phẩm giàu purin có trong nội tạng động vật và hải sản, bệnh nhân mắc bệnh gout còn được khuyên dùng nhiều rau xanh, những loại có tác dụng thải ra ngoài chất axit uric gây bệnh.
Các bà nội trợ có thể lưu ý cách chế biến sau: dùng cải bẹ xanh nấu và uống mỗi ngày thay nước. Nhờ uống loại nước này đều đặn có tác dụng giúp thải ra ngoài chất axit uric, phòng trừ bệnh gout rất hiệu quả.

Trị viêm họng với cải bẹ xanh

Phần thân và lá của cải bẹ xanh dùng làm rau ăn, bên cạnh đó phần hạt có tác dụng tích cực trong việc chữa bệnh: viêm họng, ho hen, mụn nhọt, trĩ, các chứng phong hàn…
Có thể sử dụng hạt cải bẹ xanh để chữa bệnh bằng cách tán nhuyễn sau đó cho vào một ít nước, khuấy cho đến khi thấy sền sệt, dùng đắp vào phần hầu, băng lại sẽ thấy hiệu quả và giảm đau họng ngay. Ngoài ra, hạt cải bẹ xanh còn dùng để chữa trị các chứng đau lưng, đau xương sống, bệnh tiêu chảy...
Với cải bẹ xanh khi luộc nên cho nước nhiều.

No virus found in this message.
Checked by AVG - 
www.avg.com

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

                                              
        Trùm Móc túi Pierre Joli



                                                
                                                          ẢNH MINH HỌA
                                                 Dung dua gap trom dien thoai tren pho dong nguoi
      
                 Dùng đũa để ăn cắp điện thoại  di động trong túi áo người phụ nữ đang đi trên đường
cắp chiếc điện thoại di Chỉ đã khéo lomột đôi đũa, tên trộm o lấy động từ trong túi áo của một người phụ nữ đang đạp xeKhkheos tr
ên đường.Đ
                                            
                  

                   Đại sứ Argentina bị móc trộm điện thoại tại Festival Huế


                    


                  Trùm Móc túi



Toa hạng nhất chẳng có mấy hành khách. Pierre Joli chọn cho mình một cupe trống. Hắn hy vọng sẽ được ngồi một mình, không ai quấy rầy trong suốt cuộc hành trình. Thế nhưng khi tàu bắt đầu chuyển bánh thì cửa cupe bật mở và một cô gái tóc vàng lịch sự, tay xách chiếc va-li da, bước vào.Cô ta cố kiễng chân nâng chiếc va-li lên giá để hành lý, tuy nhiên việc đó rõ ràng là quá sức đối với cộ Pierre đứng dậy nhiệt tình giúp cô gái.
- Rất cám ơn! - Cô mỉm cười và trong một thoáng, mắt họ gặp nhau. Ánh mắt của cô gây cho hắn cảm giác rằng cô có ý ve vãn đôi chút. Nhưng nếu quả như vậy thật thì cô đã không gặp may.
Sau một ngày khá nặng nề, hắn đã mệt rã rời và chỉ mong ước một điều duy nhất: Chợp mắt vài tiếng để trước khi tàu đến Lyon có thể lấy lại sức lực và chỉnh đốn tư thế. Hắn hy vọng Virginia sẽ ra tận ga đón. Đã 5 năm trời họ không gặp nhau và trong suốt thời gian đằng đẵng đó, hắn đã buồn nhớ cô biết bao.
Cô gái tóc vàng ngồi xuống, châm thuốc hút và rút từ túi ra một cuốn sách. Hắn thầm nhận xét rằng cô ta có đôi chân thật đẹp và rõ ràng cô ta cũng rất ý thức được điều đó. Lát sau, hắn cố thu xếp chỗ ngủ sao cho thật thoải mái, đoạn tắt đèn nhỏ đầu giường mình và thiếp đi.
Khi hắn tỉnh dậy, cô gái tóc vàng vẫn ngồi và đang tuyệt vọng lục lọi, tìm kiếm chiếc túi xách của mình.
- Ôi thật kinh khủng, - cô thốt lên, - tôi bị mất ví rồi! Biết làm sao đây? Bây giờ tôi không còn một xu nào hết, mà tôi cần phải có 200 phờ-răng để mua vé máy bay.
Cô gái nhìn vào mắt hắn:
- Anh có thể cho tôi vay 200 phờ-răng được không?
Cô hỏi thẳng thừng, ráo hoảnh cứ như đang hỏi xin vài que diêm vậy. Dù thế nào thì tiền nong trong người Pierre giờ đây cũng chẳng có nhiều nhặn gì. Và tất cả những gì hiện có trong ví hắn, hắn đã phải khó nhọc tích cóp trong suốt 5 năm trời.
- Không, đáng tiếc là không có, - vì thế hắn trả lời.
Cô gái nở một nụ cười quyến rũ:
- Đưa tôi 200 phờ-răng, anh sẽ dễ dàng thoát thân.
Hắn nhìn cô không hiểu:
- Tôi sẽ dễ dàng thoát thân? Cô ngụ ý gì vậy?
- À, đơn giản là tôi muốn nói rằng tôi cần phải kiếm được 200 phờ-răng trước khi tàu chúng ta tới Dijon. Nhưng, có lẽ anh không có đủ 200 phờ-răng.
- Ô không, cô nói gì vậy, - Pierre gật đầu - tất nhiên là tôi có. Nhưng tôi hoàn toàn không biết cô là ai! Thậm chí cô cũng chưa tự giới thiệu. Mà đây là cả một việc...
Thoáng vài giây cô gái ngồi im, không nói lời nào. Sau đó cô hơi cúi người về phía trước, cố nắm bắt ánh mắt của hắn.
- Anh hãy thử tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra, nếu như bây giờ tôi bắt đầu gào lên, giật cần hãm “đề phòng sự cố” và kể với trưởng toa rằng anh định cưỡng hiếp tôi. Bởi vì trước đây đã từng có những trường hợp các hành khách đàn ông đi đêm một mình trong cùng cupe với phụ nữ trẻ đã giở những trò như thế. Tất cả những chuyện đó sẽ đưa lại cho anh nhiều điều khó chịu đấy. Nào là cảnh sát đường sắt ư, nào là hỏi cung ư, rồi lại còn các nhà báo đang khao khát những tin giật gân nữa chứ! Để thoát khỏi một vụ bê bối kiểu như thế, tôi nghĩ, anh sẽ không tiếc 200 phờ-răng đâu.
- Tôi nghĩ rằng, với tôi, vở diễn đấy của cô sẽ không thành đâu, cô bạn quý mến ạ, - hắn thờ ơ nói và rít thuốc.
- Anh hãy nghe đây này, - cô gái mỉm cười tự tin, - tôi có cảm tưởng anh chưa tính được rằng tôi hoàn toàn không có ý định đùa đâu nhé. Nếu tôi làm bù đầu tóc lên, xé toạc áo ra, rồi chạy ra hành lang gào ầm lên, thì anh sẽ rất khó thuyết phục những người khác rằng anh không dính dáng gì đến chuyện này cả. Mà như tôi được biết, ở đất nước này, người ta trừng phạt rất nghiêm khắc những ai có những hành vi vô lại đối với phụ nữ!
- Cô quả là đê tiện hết sức...
Cô gái cắt ngang lời hắn:
- Chẳng lẽ không đáng trả 200 phờ-răng để thoát khỏi tất cả những điều khó chịu đó sao! Tôi nhìn thấy anh đeo nhẫn cưới. Vợ anh sẽ nói gì khi cô ấy đọc trên báo rằng chồng cô ấy đã...
- Cô thật là ghê tởm.
Cô gái mỉm cười:
- Ồ không hẳn vậy đâu! Tôi rất hiền lành với anh đấy. Bởi tôi chỉ đòi anh vẻn vẹn có 200 phờ-răng thôi, phải vậy không? Có những trường hợp tôi còn moi được nhiều hơn gấp bội cợ Chẳng hạn 500, 1.000, đôi khi thậm chí còn xoay được vài nghìn ấy chứ! Các chính trị gia với tiếng tăm không mấy trong sạch thường vui lòng “ứng” cho tôi những khoản tiền không nhỏ để phòng ngừa những vụ xì-căng- đan. Tôi thường bao giờ cũng nhắm trước cho mình con mồi. Tôi đánh giá anh khoảng 200 - 300, thậm chí có thể tới 500 phờ-răng, nhưng tôi chỉ xin anh có 200 thôi.
- Cô thôi đi được rồi đấy! - Pierre đứng dậy chụp lấy va-li của mình và muốn nhanh chóng thoát khỏi cupe.
- Hãy ngồi xuống đấy! - Cô gái ra lệnh và ngay tức khắc quay ra ngáng đường hắn, - hay là để tôi kêu lên bây giờ! Trong chuyện này thì tôi lão luyện lắm. Anh hãy tin rằng tôi rất lành nghề trong công việc của mình!
Pierre quẳng va-li xuống ghế và ngồi phịch xuống. Hắn tin rằng cô ta rất dám thực thi những lời đe dọa đó nếu như hắn mưu toan chống lại cô tạ Liếc nhìn sang, hắn thấy trên cườm tay cô ta những đồ trang sức đắt tiền. Đó là một bằng chứng hùng hồn cho thấy cô ta không hề cường điệu khi nói rằng cô ta rất lão luyện trong nghề.
Cô gái ngó nhìn đồng hồ đeo tay bằng vàng của mình.
- Còn năm phút nữa chúng ta sẽ tới Dijon, mà tôi thì phải xuống bến đó, - cô nói bằng một giọng hết sức lạnh lùng sự vụ, - tôi cho anh đúng một phút nữa để quyết định. Phanh hãm phòng sự cố nằm ngay dưới cửa cupe đây. Tôi chỉ cần vài giây là đủ để xé áo, vò tóc mình, cào mặt anh và kêu cứu. Tôi có thể gào chói tai đến mức...
- Còn tôi thì sẽ lập tức kể với mọi người sự việc trên thực tế ra sao và cô là kẻ lừa bịp thế nào. Cô đừng tưởng rằng...
Cô gái phì cười khinh bỉ:
- Những kẻ cưỡng dâm bao giờ chẳng nặn ra những điều thanh minh ngu xuẩn, nhưng ai mà tin chúng được. Nhất là trong những trường hợp nghiêm trọng như thế này!
Pierre nhổm dậy, dụi đầu thuốc lá vào chiếc gạt tàn và sau vài giây lưỡng lự tiến đến trước mặt cô gái. Cô ta vẫn đứng chắn ngang cửa, một tay nắm lấy cổ chiếc áo sơ mi trắng của mình để sẵn sàng xé toạc nó trong chớp mắt. Những móng tay nhọn hoắt sơn đỏ của cô ta, rõ ràng chỉ cần vài giây là đủ để làm biến dạng khuôn mặt hắn - để “tự vệ” mà.
- Thôi được, - hắn nói, đồng thời nhún vai khuất phục, rút từ ví ra mấy tờ giấy bạc, - nhưng để bù lại khoản này tôi đề nghị phải trả lại tôi lãi suất bằng hiện vật.
- Bằng hiện vật? Thế nghĩa là thế nào?
- Tôi đề nghị cho phép tôi hôn cô, để sau này còn có thể vỗ ngực khoe khoang rằng đã được hôn một nữ quái tống tiền trâng tráo nhất thế giới! Cô sẽ nhận 200 phờ-răng, còn tôi thì được cái hôn. Như vậy theo tôi, có lẽ công bằng hơn. Cô thấy thế nào, hay là cô có ý kiến khác?
Cô gái tóc vàng thoáng chút lưỡng lự. Sau đó cô chụp lấy mấy tờ giấy bạc, còn hắn thì kéo cô về phía mình, ôm hôn say đắm. Đó là một chiếc hôn rất dài.
            - Thôi đủ rồi, - cô gái thốt lên rồi quẫy ra. Đúng lúc đó đoàn tàu dừng lại. Cô gái lôi va-li của mình khỏi giá và bước ra. Pierre đứng ở cửa cupe dõi theo bước chân cô dọc hành lang cho đến khi cô bước ra khỏi toa tàu. Đoạn, hắn trở lại, ngồi xuống chỗ của mình, châm một điếu thuốc mới và rút ra một tờ báo. Đã vài phút trôi qua, đoàn tàu lại chuyển mình đi về hướng Lyon.
- Cô nhóc thật ranh ma, quỷ quyệt, - hắn lẩm bẩm không giấu vẻ khâm phục, - nhưng thật không may cho cô ta là đã gặp phải mình.
Nói đoạn hắn đút chiếc đồng hồ và chiếc xuyến vàng của cô ta vào túi áo. Lật qua mấy trang báo, hắn cẩn thận cắt ra một mẩu tin, trong đó có nói rằng ngày hôm nay, sau khi hết hạn 5 năm tù, trùm móc túi Pierre Joli vừa được phóng thích.










Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

    THỬ LÝ GIẢI GIẤC MƠ CỦA VUA LÊ THÁNH TÔNG

       KS. PHAN DUY KHA

Tượng Vua Lê Thánh Tông được thờ tại Văn Miếu -
Lê Thánh Tông (1460-1497) là một vị minh quân trong lịch sử Việt Nam. Không chỉ thế, ông còn là người có tài văn học và đứng đầu Tao đàn nhị thập bát tú. Nhà vua để lại nhiều tác phẩm thơ vần cho đời, trong đó có tập Thánh Tông di thảo, gồm 20 truyện ký. Đặc biệt trong Thánh Tông di thảo, ta gặp một câu chuyện lạ. Đó là câu chuyện nhà vua ghi lại giấc mơ của mình (Mộng Ký).
Một lần, vua Lê Thánh Tông đi chơi, gặp mưa, nghỉ đêm bên hồ Trúc Bạch, mộng thấy có hai người con gái thời Lý Cao Tông (khoảng năm 1176 – 1210) hiện lên, dâng thư bày tỏ nỗi oan ức gồm một bài thơ bằng chữ Hán và một tờ tâu bằng chữ bản địa có 71 chữ ngoằn ngoèo. Vua không đọc được. Trải ba năm, cả triều đình không một ai đọc được tờ tâu đó. Thế rồi, Lê Thánh Tông lại nằm mộng có người hiện lên giảng giải cho vua rõ thêm về bài thơ chữ Hán. Vua hỏi âm, nghĩa của 71 chữ kèm theo thì người đó nói: “Chữ ấy là lối chữ cổ của nước Nam. Nay Mường Mán ở núi rừng có người còn đọc được, nhà vua vời họ đến thì tự khắc sẽ biết”.
 
35 chữ cái chữ Mường cổ (trích trong cuốn “Việt Nam cổ văn. học sử” của Nguyễn Đổng Chi)
Hãy phân tích hai giấc mộng của vua Lê Thánh Tông. Giấc mộng thứ nhất: nhà vua đi chơi và ngủ đêm ở ngoài Hoàng thành, vì vậy nằm mơ thấy hai người con gái thời Lý Cao Tông (một triều đại trước đấy 300 năm). Trước hết, tác giả đẩy giấc mơ ra phía ngoài Hoàng thành, để câu chuyện gần đời sống người bình dân, chứ không phải trong cung cấm. Chúng ta đặt vấn đề nghi vấn: đã là giấc mộng (không thật) thì làm sao có tờ tâu gồm 71 chữ ngoằn ngoèo (vật có thật) cho cả triều đình xem? Không lẽ Lê Thánh Tông sau khi thức dậy, cố nhớ ra để viết lại? Điều đó không thể thực hiện được đối với một loại văn tự mà ta không hiểu nghĩa: vậy có thể nói rằng giấc mộng này là do nhà vua hư cấu. Nhà vua bịa ra giấc mộng? Điều đó tưởng như khó tin nhưng lại là sự thực:
Giấc mộng nói lên điều day dứt, trăn trở của vua Lê Thánh Tông rằng phải chăng ở nước ta từng tồn tại chữ viết bản địa trước khi có chữ Hán xâm nhập vào?
Không phải ngẫu nhiên Lê Thánh Tông đặt vấn đề như vậy. Chúng ta còn gặp nhiều đoạn trong thư tịch nước ngoài ghi về sự tồn tại của chữ Việt cổ. Đó là lối chữ khoa đẩu, ngoằn ngoèo như con nòng nọc. Sách Thông giám cương mục do Chu Hi đời Tống soạn, chép: “Năm Mậu Thân đời Đường Nghiêu thứ 5 (2353 trước Công nguyên -TCN) có Nam di Việt Thường thị đến chầu, hiện con rùa lớn”. Cũng sự kiện này, sách Thông chí do Trịnh Tiêu đời Tống soạn, chép rõ hơn: ,lĐời Đào Đường, Nam di có Việt Thương thị qua nhiều lần thông dịch đến hiến một con rùa thần. Rùa được nghìn tuổi, rộng hơn ba thước, trên lưng có chữ khoa đẩu, chép việc từ lúc khai thiên lập địa đến nay. Vua Nghiêu sai chép lấy, gọi là lịch rùa (quy lịch)”.
Việt Thường thị (họ Việt Thường) là một tộc người làm ăn sinh sống trên vùng đất thuộc địa bàn Nghệ An, Hà Tĩnh bây giờ, mà trung tâm ở vào khoảng núi Hồng Lĩnh, vùng đất núi Hồng sông Lam ngày nay (Núi Hương Tích nằm trong dãy Hồng Lĩnh, trên đỉnh núi có thành đá. Trong thành có 99 cái nền bằng đá, tục gọi là đài Trang Vương. Phải chăng đây là lị sở của bộ tộc Việt Thường xưa?). Không phải ngẫu nhiên mà cả hai cuốn sử của Trung Hoa đều chép sự kiện này (về bộ tộc Việt Thường, thư tịch còn chép ở một số tài liệu khác) . Sử ký của Tư Mã Thiên cũng chép: “Đất Giao Châu ở phía Nam có Việt Thường thị, qua nhiều lần thông dịch, đến hiến một con chim trĩ trắng”. Như vậy, tộc Việt Thường ngang với đời Đường Nghiêu bên Trung Quốc. Còn các vua Hùng xuất hiện muộn hơn nhiều, vào đời vua Trang Vương nhà Chu, vào khoảng thế kỷ thứ VII TCN. Đại Việt sử ký ghi: “Đời vua Trang Vương nhà Chu (696-682 TCN) ở bộ Gia Ninh có người dùng ảo thuật áp phục được các bộ lạc, tự xưng là Hùng Vương, đóng đô ở Văn Lang, truyền được 18 đời đều gọi là Hùng Vương”.
Như vậy, trước các vua Hùng rất lâu, đã từng xuất hiện bộ tộc Việt Thường có trình độ văn minh cao: có chữ viết, có trình độ khoa học để làm được “quy lịch”, có kiến thức cao về địa lý (có như thế thì mới có thể vượt qua bao núi sông cách trở hàng vạn dặm để đến được kinh đô Trung Hoa!). Các nhà sử học của ta xưa chắc đã nhầm, đặt Việt Thường thị vào thời Hùng Vương, nên đã kéo dài thời Hùng Vương đến 2.622 năm khi lập ngọc phả đền Hùng. Vì thấy số năm lớn quá, họ cho rằng mọi một đời vua Hùng (trong 18 đời Hùng) là một triều đại. Theo chúng tôi, cả 18 đời vua Hùng chỉ nằm trong một triều đại là triều Hùng mà thôi. Việc 18 đời vua kéo dài khoảng 400 năm (từ thế kỷ VII đến thế kỷ III TCN), trung bình mỗi đời vua kéo dài khoảng hơn 20 năm là hoàn toàn hợp lý. Nên nhớ rằng: hồi ấy vua tôi đồng lòng, trên dưới hòa hợp chứ không có tình trạng cướp ngôi, thoán đoạt như ở các chế độ phong kiến sau này. “
Vào thời Hùng Vương, trong 15 bộ thuộc cương vực nước Văn Lang, ta thấy có bộ tộc Việt Thường (có thể đến lúc này, các vua Hùng đã đủ mạnh, thu phục được 15 bộ tộc vào quốc gia của mình, bộ tộc Việt Thường cũng nằm trong số đó). Thế nhưng, có điều làm chúng ta thắc mắc là tại sao các vua Hùng thu phục được bộ lạc Việt Thường mà không kế thừa nền văn minh chữ viết của bộ tộc này để phát triển thành chữ viết của cả quốc gia? Trong các truyền thuyết về thời Hùng Vương không hề thấy nói đến chữ viết. Các thư tịch Trung Hoa ghi lại thời kỳ này của ta cũng không thấy nói đến văn tự. Điều đó chỉ có thể giải thích là các cư dân bộ tộc Việt Thường đã giấu bí mật chữ viết của mình và di cư sang một địa bàn khác. Khả năng đó cũng có thể xảy ra. Lịch sử thời phong kiến Việt Nam cũng đã xảy ra sự kiện tương tự như thế. Các triều đại phong kiến Đại Việt đã thôn tính dần Chiêm Thành, nhưng không hề kế thừa, sử dụng đến nền văn minh chữ viết của vương quốc này. Điều này càng minh chứng cho luận cứ trên. Như vậy, điều nghi vấn của Lê Thánh Tông là hoàn toàn có căn cứ.
Giấc mơ thứ hai của vua Lê Thánh Tông biểu hiện rằng lối chữ khoa đẩu là lối chữ cổ của nước ta mà một số người Mường Mán ở miền núi còn đọc được. Đây lại là điều nghi vấn thứ hai của Lê Thánh Tông về sự tồn tại chữ cổ của dân tộc hiện còn ở một số tộc người miền núi. Điều nghi vấn của Lê Thánh Tông không phải không có căn cứ. Trong cuốn Việt Nam cổ văn học sử của Nguyễn Đổng Chi,” tác giả còn sưu tầm được 35 chữ cái của dân tộc Mường tỉnh Thanh Hoa, lối chữ ngoằn ngoèo như con nòng nọc.
Phải chăng đó là lối chữ khoa đẩu của bộ tộc Việt Thường xưa mà cư dân mang theo lên miền núi? Vào khoảng những năm 1970, các nhà khảo cổ học phát hiện được một chiếc trống đồng ở Lũng Cú (Hà Tuyên), trên mặt trống cũng có những đường cong lạ mà các nhà nghiên cứu đặt vấn đề nghi vấn có thể là chữ viết. Lê Thánh Tông là một ông vua rất chú trọng sưu tầm văn hóa dân tộc và di sản văn hóa của cha ông” Có thể trong thời kỳ ấy, từng xuất hiện những văn bản cổ đã đến tay nhà vua. Ông và triều đình không thể lý giải được nên đã “hư cấu” thành câu chuyện một giấc mộng, nhằm gửi gắm điều nghi vấn của mình cho hậu thế.
Theo các nhà ngôn ngữ học thì ngôn ngữ địa phương vùng Nghệ Tĩnh ngày nay còn giữ lại nhiều từ Việt cổ (như nước = nác, cây = cơn, lửa = lả, lúa = ló…) và có nhiều nét tương đồng với ngôn ngữ dân tộc Mường. Phải chăng đồng bào Mường ngày nay chính là hậu duệ của cư dân bộ tộc Việt Thường ngày xưa?
Tổng hợp tất cả các điều phân tích trên, chúng ta có thể suy đoán như sau: vào trước thời kỳ Hùng Vương, ở vùng Nghệ Tĩnh cũ đã xuất hiện một bộ tộc Việt Thường có trình độ văn minh cao, đã có chữ viết. Vào khoảng thế kỷ VII TCN, các vua Hùng đã thu nạp đất đai của bộ tộc này vào Văn Lang. Phần lớn cư dân của bộ tộc vì một lý do nào đó, đã di cư lên miền núi, mang theo những bí mật về chữ viết của mình – đó là tổ tiên của dân tộc Mường ngày nay. Lối chữ khoa đẩu mà cư dân bộ tộc Việt Thường phát minh – được nhắc tới trong thư tịch cổ Trung Hoa – phải chăng là nguồn gốc xa xôi của chữ Mường cổ, chữ Phạn cổ (trên bia đá Võ Cạnh Khánh Hòa, thế kỷ II – III), chữ khắc trên đá ở di chỉ Óc Eo (An Giang, thế kỷ II – VII) trên địa bàn Việt Nam mà chúng ta đã được biết tới?
Nghiên cứu nền văn minh chữ viết của dân tộc Việt Nam là một công việc vô cùng khó khăn. Phạm vi bài viết này chỉ nêu một số nét có tính chất phác thảo. Điều mà Lê Thánh Tông nêu ra cách đây 500 năm, đến thời đại chúng ta vẫn còn rất nhiều bí ẩn. Giấc mơ của vua Lê Thánh Tông – niềm day dứt trăn trở của ông, cũng chính là niềm day dứt trăn trở của chúng ta!
* Nguồn: NHÌN LẠI LỊCH SỬ, nhà xuất bản Văn hóa-Thông tin, Hà Nội 2003, Tác giả: KS. PHAN DUY KHA – TS. LÃ DUY LAN – TS. ĐINH CÔNG VĨ.