Anh có thật lòng yêu em không?
Chỉ một chút cố gắng nữa thôi, chỉ một chút cố gắng nữa thôi, nhưng “một chút” kia đã nằm ngoài tầm với của anh. “Một chút” kia đã là mãi mãi.
Cô đã từng hỏi anh:
Cô đã từng hỏi anh:
- Anh có thật lòng yêu em không, hay tình yêu của anh chỉ là giả dối?
Anh mỉm cười, và hỏi lại:
- Vậy theo em, anh yêu em thật lòng hay là giả dối?
- Em không biết, nếu biết thì em hỏi làm gì nữa? Anh nói như vậy có nghĩa là anh không yêu em phải không? Anh nói thật đi?
- Anh sẽ không nắm tay, anh sẽ không đợi chờ ai hơn nửa tiếng mà vẫn luôn tươi cười và anh cũng sẽ không hôn một ai đó khi anh không có tình yêu với người đó.
- Vậy anh sẽ yêu em đến khi nào?
- Yêu em đến khi nào? Làm sao mà anh biết được, mà anh cũng không muốn biết khi nào anh sẽ không còn yêu em, vì nếu anh biết, như vậy có thể một ngày nào đó anh sẽ không còn yêu em. Anh không muốn biết câu trả lời, như vậy anh sẽ mãi yêu em.
- Anh lại nói xạo em phải không, làm gì mà có ai mãi mãi yêu một người, em không tin?
- Em không tin vậy thì dù câu trả lời của anh là gì đi chăng nữa, em cũng mãi không bao giờ tin. Vậy anh hỏi em: Em sẽ yêu anh đến bao giờ, em trả lời đi!
- Em không biết, nhưng em tin rằng khi nào anh còn yêu em, thì em sẽ không bao giờ ngừng yêu anh, em tin chắc rằng, nếu một ngày nào đó anh và em không còn sánh bước bên nhau nữa, thì người quay lưng đi trước sẽ là anh?
- Thật vậy không? Vậy giả sử là như vậy, thì lúc đó em sẽ như thế nào, em sẽ tìm mọi cách kéo anh quay về với em chứ?
- Em không biết, em không muốn nghĩ tới viễn cảnh đó, em không dám tưởng tượng em sẽ ra sao nếu như anh rời xa em.
- Khờ quá, dù anh có yêu em như thế nào đi chăng nữa và mặc dù trên trái đất này chỉ còn anh với em, thì em cũng nên một lần nghĩ đến viễn cảnh mà anh sẽ không còn bên cạnh em nữa chứ, ví dụ như “Khủng Long” ăn thịt anh chẳng hạn.
- Anh hay quá ha, có vậy mà cũng nghĩ ra được.
Cô tựa đầu mình vào vai anh, và dùng tay mình khẽ đánh vào ngực anh một cách nhõng nhẽo tựa như là một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này hoàn toàn cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim kia, trái tim mà cô luôn khát khao chiếm giữ cho riêng mình, cô chợt nghĩ miên man: liệu rằng mình có thể giữ mãi được trái tim của anh không?
Chợt anh cầm tay cô, khẽ áp vào ngực mình và nói:
- Anh không biết ngày mai rồi sẽ ra sao, anh và em sẽ như thế nào, anh chỉ cần biết, lúc này và hơn khi nào hết, anh yêu em và em là tất cả của anh.
Cô suy nghĩ và chợt mỉm cười, tựa đầu vào vai anh mà không hỏi gì nữa…
Anh tốt nghiệp, trong khi cô chỉ là một cô sinh viên năm 3. Và anh cũng đã tìm được việc làm ở một tập đoàn xây dựng nổi tiếng. Tuổi trẻ, sự nhiệt tình, sự hăng say, lòng đam mê và khát khao được thể hiện mình, ngày nào anh cũng vùi đầu vào công việc như thể ngày mai anh sẽ không còn được làm nữa…
Thời gian trôi…
Cô thường hay dỗi hờn vì anh không thường xuyên nhắn tin, gọi điện hay đưa cô đi chơi nữa.
Anh cũng nhận ra rằng, dường như gần đây anh dành quá nhiều thời gian vào công việc, vào những chuyến công tác, thời gian anh dành cho bản thân mình ít đi, và đặc biệt hơn, thời gian mà anh dành cho một ai đó cũng không nhiều như trước nữa..
Thời gian trôi…
Những lần giận hờn và cãi vã giữa cô và anh ấy dường như nhiều hơn.
Thời gian trôi…
Thời gian trôi…
1 tuần, 2 tuần, 3 tuần… anh quên nhắn tin, gọi điện cho cô ấy. Vì lòng tự trọng của một người con gái, cô ấy cũng đã quyết tâm không nhắn tin hay gọi điện cho đến khi nào anh ấy liên lạc với mình.
Thời gian trôi…
Thời gian trôi…
Bíp, bíp, bất chợt anh nhận ra mình có tin nhắn trong lúc mãi mê lên kế hoạch cho dự án sắp tới.
“Chúng mình chia tay, anh không còn yêu em nữa, anh không còn quan tâm đến em, em với anh không còn hợp nhau. Đừng nhắn tin hay gọi điện cho em và cũng đừng tìm em, dù anh nói gì đi nữa thì tất cả cũng đã hết. Tình yêu của anh và em coi như đã chết sau khi anh đọc được tin nhắn này. Chúc anh hạnh phúc”.
Giật mình, mặt anh biến sắc và anh ngồi bất động…
”Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. The number…”
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Anh đã gởi cho cô ấy 39 tin nhắn trong vòng 3 ngày liên tục nhưng vẫn không thấy bất kì tin nhắn mới nào của cô trong hộp thư.
Anh đã tìm cố gắng liên lạc với bạn bè của cô ấy để có thể tìm một chút thông tin về cô ấy, nhưng mọi cố gắng của anh chỉ là con số “0” tròn trịa.
Anh đã đợi trước cổng trường 6 buổi tối liền nhưng vẫn không bắt gặp được hình bóng của người con gái đó.
..
..
Không một ai biết cô đã chuyển đi đâu.
1 tháng sau, cô đã tốt nghiệp, nhưng người con gái đó không có mặt trong buổi Lễ Tốt Nghiệp ấy..
Chuyến công tác của anh kéo dài 2 tháng…
Thời gian trôi…
Thời gian trôi…
1 năm…
2 năm…
5 năm…
7 năm…
Giờ anh đã là một doanh nhân trẻ thành đạt cùng với một người vợ hiền và chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng của mình.
Một buổi chiều nọ, anh vội vã tạt vào một quán cafe bên đường để tránh cơn mưa bất chợt đầu mùa. Anh khẽ lặng người khi bắt gặp được 1 hình dáng quen thuộc, dường như anh không tin vào chính mắt mình.
Cô chủ động tiến tới bàn của anh và mang theo ly nước của mình, vẫn dáng đi ấy, vẫn nụ cười ấy, giọng nói ấy:
- Chào anh, anh khỏe không?
- Anh im lặng thờ thẫn nhìn cô như môt kẻ mất hồn.
Vài giây sau, anh trả lời:
- Anh khỏe, còn em, em vẫn khỏe chứ? Em thế nào rồi, em đã đi đâu mà anh không thể nào tìm gặp được em?
Và anh đã hỏi cô rất nhiều, rất nhiều…
Tim anh đau nhói, đau nhói thể như có ngàn con dao khứa vào tim anh…
…
Đêm hôm đó anh không thể nào ngủ được vì những gì cô đã nói: “Khi đó, em rất giận anh, nên cố tình tránh mặt anh, em hứa với chính bản thân mình, sẽ tha thứ cho anh nếu như anh kiên nhẫn đợi em trước cổng trường 7 đêm liên tục. Anh đã đợi em 6 đêm liền. Đêm thứ 7 em vẫn lén đợi nhìn anh. Đêm hôm đó, trời đã mưa…
Đêm hôm đó anh không thể nào ngủ được vì những gì cô đã nói: “Khi đó, em rất giận anh, nên cố tình tránh mặt anh, em hứa với chính bản thân mình, sẽ tha thứ cho anh nếu như anh kiên nhẫn đợi em trước cổng trường 7 đêm liên tục. Anh đã đợi em 6 đêm liền. Đêm thứ 7 em vẫn lén đợi nhìn anh. Đêm hôm đó, trời đã mưa…
Em nghĩ, chắc hôm đó ông trời đã giúp em, giúp cho em biết rằng, mưa đã thấm ướt khóe mắt của em, những giọt mưa đã vội vã lăn nhòe trên mặt em chứ không phải là em đã khóc…
Sau đó, em đi du học 4 năm và khi về nước em làm ở một công ty nước ngoài đến tận bây giờ. Em đã nghe bạn em kể về anh, em biết anh đã có gia đình và anh đang hạnh phúc nên em đã không liên lạc với anh. Không ngờ, hôm nay em lại gặp anh ở chính nơi này, chính cái nơi mà lần đầu tiên anh đã gặp em”.
….
….
….
Cô ấy vẫn chưa lập gia đình.
Anh đã có vợ và sắp chào đón đứa con đầu lòng.
Sự thật luôn phủ phàng, sự thật luôn làm cho người ta nuối tiếc, nuối tiếc về những gì đã qua, nuối tiếc về những gì mình đã làm và luôn phải làm cho người ta nghĩ đến 2 chữ: “Giá Như…”
Anh đã không còn là anh của ngày xưa.
Giờ đây anh không phải chờ đợi ai đó hơn nửa tiếng đồng hồ mà mặt vẫn tươi cười, anh không phải lo tìm cách dỗ dành một ai đó khi biết người đó đang giận mình, cũng không cần trả lời những câu hỏi mà người hỏi đã hỏi đi hỏi lại đến hơn chục lần…
Chỉ một đêm nữa thôi, một đêm nữa thôi, nhưng anh đã không làm được. Đêm ấy đã là vô tận.
Chỉ một chút cố gắng nữa thôi, chỉ một chút cố gắng nữa thôi, nhưng “một chút” kia đã nằm ngoài tầm với của anh. “Một chút” kia đã là mãi mãi.
Sâu thẳm trong trái tim anh, cô vẫn luôn hiện diện ở một góc nào đó.
Điều mà anh mong muốn lúc này và hơn bao giờ hết là mong cô sẽ luôn được hạnh phúc. Mong cô luôn hạnh phúc, nhưng chắc có lẽ cô sẽ không biết rằng, hạnh phúc kia lại làm anh thêm đau xót và đắng cay…
….
….
Anh đã từng có một tình yêu và anh đã từng được yêu.
Trong một thoáng suy nghĩ, anh chợt nhớ đến câu hỏi của ai đó:
"Anh có thật lòng yêu em không?"
"Anh có thật lòng yêu em không?"
Chỉ một đêm nữa thôi, một đêm nữa thôi, nhưng anh đã không làm được. Đêm ấy đã là vô tận
Trả lờiXóa**************
ANH VẪN YÊU EM, NHƯNG ANH YÊU ANH NHẤT EM Ạ!
Chỉ nhìn chữ "1 nhận xét" bên ngoài blog, mình đoán người comment là phụ nữ. Bởi vì đàn ông ở tuổi này làm gì còn tình yêu?
Trả lờiXóaVậy là câu trả lời của em trùng với ý chị, thậm trí"bóc trần sự thật hơn"
Đọc câu chuyện này lại nhớ đến trường hợp của bạn mình. Hai người yêu nhau lắm, nhưng vì một việc cỏn con mà cô tự ái giận dỗi anh. Cô không chịu gặp anh kia nữa, chỉ muốn cho anh phải van nài, còn anh kia cố chờ cô nguôi giận rồi mới viết thư hẹn ngày gặp lại nhau. Cô kiêu kỳ để cho anh chờ đợi thấm nỗi nhớ nhung thêm hai ngày nữa mới bất chơt xuất hiện, những tưởng anh ấy sẽ vui mừng vồ lấy mình. Khi đến thì anh kia hỏi:"Sao mãi hôm nay em mới đến? Anh đã chờ em tới mức không chịu đựng nổi nữa nên đã nhận tình yêu của người đã đeo đuổi anh từ lâu mất rồi! Thà yêu người yêu mình còn hơn yêu người mình yêu để phải chịu đau khổ cùng cực như những ngày qua!"...
Trả lờiXóaCô cố nuốt nước mắt, thản nhiên chúc anh hạnh phúc với tình yêu mới. Từ đấy họ xa nhau, nhưng đều hướng về nhau trong tâm tưởng.
Đàn ông không kiên trì đâu! Cũng có thể đôi này không có duyên vợ chồng.
Tình yêu của đôi này không sâu sắc nên dễ xa nhau quá! Ngay cả việc họ nhớ nhau trong tâm tưởng chưa chắc đã lâu bền. Bởi vì họ không có duyên số với nhau. Đồng ý với Mai, đàn ông không kiên trì, có những người cần gia đình hơn tình yêu.
Trả lờiXóaMình kết luận là họ vẫn yêu nhau trong tâm tưởng bởi mình biết mỗi năm họ hẹn gặp nhau một lần vào trước đêm rằm trung thu ở Bờ Hồ mà mình đã làm một bài thơ về họ đấy!
XóaNhư thế cũng hay, coi như là một kỉ niệm Mai nhỉ. Có những người coi mối tình đầu là một tình cảm sâu sắc, không bao giờ phai nhạt. Tuy nhiên điều này hiếm có lắm, vì người ta phải giữ gìn hôn nhân hiện tại nữa.
XóaTrong câu chuyện này cũng có thể đặt một câu hỏi ngược lại, cô gái có thật lòng yêu chàng trai không, hình như cô ta chỉ yêu bản thân cô ta và mong muốn chàng trai yêu mình. Tôi thắc mắc tại sao mọi người dễ dàng công nhân con số 7 là con số anh chàng phải vượt qua, khi chưa vượt qua coi như anh ta không vượt qua thử thách cho lòng kiên trì? Tại sao là 7 mà không phải là 1, là 3, là 5 hay là 100. Đó là thử thách chủ quan, bằng con số vô căn cứ và khó hiểu. Nếu theo thông lệ nên lấy là 3, quá tam ba bận mà.
Trả lờiXóaCác cụ ta thường có câu : già néo đứt dây, cô gái này đã tự làm đứt cái dây gắn giữa hai người. Tôi cũng có suy nghĩ như KyGai-cô ấy có chữ "TÔI" quá lớn, chỉ muốn làm khổ người mình yêu cho thỏa mãn sự ích kỷ của mình. Trong trường hợp này phải xem ai yêu ai thật lòng?
Trả lờiXóaCâu thứ nhất bạn nêu ra thì mình không đồng ý hoàn toàn. Theo mình thì cô ấy thật lòng yêu chàng trai nhưng đặt mình ở vị thế phụ thuộc: "đòi hỏi tình yêu và đáp lại tình yêu." Cách suy nghĩ và ứng xử này quá cổ điển. Còn chuyện ra cái hạn 7 ngày là vô lý. Tôi nghĩ 6 hoặc 7 ngày là chấp nhận được. Nếu là tôi thì 6 ngày là có thể tha thứ cho nhau. Vả lại còn phải nghĩ tới công việc của anh ta nữa chứ.
Trả lờiXóaNhìn chung câu chuyện viết hấp dẫn, xem được. Cảm ơn bạn đã đọc và góp ý!
Phương ơi, mình không nghĩ là cô gái "chỉ muốn làm khổ người mình yêu cho thỏa mãn sự ích kỷ của mình" đâu. Có đoạn cô đã nói: "em tin rằng khi nào anh còn yêu em, thì em sẽ không bao giờ ngừng yêu anh, em tin chắc rằng, nếu một ngày nào đó anh và em không còn sánh bước bên nhau nữa, thì người quay lưng đi trước sẽ là anh?" Có điều cô này thụ động, muốn người yêu thể hiện tình cảm và sự quan tâm trước. Không biết giữ tình yêu thì dễ mất tình yêu!
Trả lờiXóaCó thể mình hơi khắt khe với cô gái này, mình cũng nghĩ là cả hai yêu nhau thật lòng, nhưng tự cô ấy đánh mất tình yêu của mình, lẽ ra phải tìm hiểu cho kỹ lý do rồi hãy nhắn tin"Đoạn tuyệt" và khi đã biết anh ấy vẫn còn yêu mình tha thiết thì không nên thử thách quá đáng như thế. Nói chung là chuyện hay và cũng rút ra được bài học cho lớp trẻ đang yêu.
Trả lờiXóaMình cũng đồng ý với những nhận xét của Phương. Cô gái này có những suy nghĩ và hành động quá cực đoan, không rộng rãi, mềm mỏng. Cuối cùng đã để mất đi những cái quý giá nhất. Hy vọng rằng con cái chúng ta biết suy nghĩ và hành động chín chắn hơn.
Trả lờiXóaĐọc câu chuyện này tôi lại nhớ đến bài hát "phút cuối" "chỉ còn gần nhau một giây nữa thôi.." Có nhiều khi không phải là 'Một chút" mà ngay " một phut", thậm chí một giây có khi ngừoi ta cũng đã để tuột mất, nói đến tình yêu là nói đến sự cay đắng, khổ đau..vậy nhưng không có tình yêu thì làm gì có cuộc sống nữa?
Trả lờiXóaK5 LSQL HỌP MẶT ĐÓN CỤ CALA KINH LÝ THỦ ĐÔ
Trả lờiXóaK5 LSQL HỌP MẶT ĐÓN CỤ CALA KINH LÝ THỦ ĐÔ
(11-05-2013)
K5 LSQL HỌP MẶT ĐÓN CỤ CALA KINH LÝ THỦ ĐÔ
K5 LSQL HỌP MẶT ĐÓN CỤ CALA KINH LÝ THỦ ĐÔ
(11-05-2013)
Mình không biết bài hát "Phút cuối" Công Lý ạ. Nhưng mình có thể hình dung ra, chỉ còn phút cuối thì đáng sợ thật. Mình còn nhớ hồi ở Bắc Kinh bạn vô tư lắm, như thế lại khỏe, yên tâm học hành, vui chơi thoải mái. Bọn mình là nữ nên người ta không để yên; rồi mất bạn mất bè, cũng chán. Nhưng nhớ lại, tuổi trẻ và tình bạn hồi ấy thật đáng quý.
Tình yêu đôi khi cũng cần có tình si,nhiều anh chàng kiên trìtrồng cây si trước cửa nhà nàng mà thành công đấy chị Trâm ạ,cuối tuần thăm chị, chúc chị tuần mới khỏe
Trả lờiXóaChào Hồng Đoan! Tình yêu là một lĩnh vực phong phú, đa dạng và rất phức tạp em nhỉ. Nhưng tình yêu luôn cuốn hút con người từ trẻ đến già. Chúc em luôn giữ được tình yêu đẹp.
Trả lờiXóaBài viết hay quá bạn ơi
Trả lờiXóa