Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Hạnh phúc


Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy.

Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy.

Đột nhiên, tôi không biết phải làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đã suy nghĩ. Tôi muốn ly hôn.
Tôi nêu vấn đề ra một cách bình tĩnh. Dường như cô ấy không bị khó chịu với những lời tôi nói, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng hỏi, tại sao?

Tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Điều này đã làm cô ấy giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi, anh không phải là một người đàn ông!


Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy thổn thức.
Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ chịu gì, cô ấy đã để
 Jane đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi không còn yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy!
Thực sự cảm thấy tội lỗi, tôi thảo lá đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần của công ty tôi. Cô ấy liếc nhìn nó và sau đó xé nó ra từng mảnh nhỏ. Người phụ nữ đã trải qua hơn chục năm cuộc đời mình với tôi đột nhiên đã trở thành một người xa lạ.


Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy vì đã đánh mất thời gian, nguồn lực và sức lực, nhưng tôi không thể rút lại những lời đã nói - tôi đã quá yêu Jane.
Cuối cùng cô ấy òa khóc trước mặt tôi, và đó là những gì tôi mong đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ấy sẽ là cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về việc ly hôn đã dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng hơn.

Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi không ăn bữa tối mà đi ngủ luôn và ngủ thiếp đi rất nhanh bởi vì tôi đã mệt mỏi sau một ngày bận rộn với Jane. Khi tỉnh giấc, cô ấy vẫn ngồi viết ở bàn. Tôi không quan tâm vì vậy tôi trở mình và ngủ tiếp.

Buổi sáng dậy, vợ tôi bắt đầu trình bày điều kiện ly hôn:
Cô ấy không muốn bất cứ thứ gì từ tôi, nhưng cần tôi thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng trong một tháng đó, cả hai chúng tôi phải cố gắng để sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Lý do cô ấy đưa ra khá đơn giản: con trai của chúng tôi sẽ có kỳ thi của mình trong một tháng tới và cô ấy không muốn làm nó phân tâm với cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi.

Tôi có thể chấp nhận được điều kiện này. Nhưng cô ấy còn yêu cầu nhiều hơn thế, cô ấy yêu cầu tôi nhớ lại cách mà tôi đã đưa cô ấy vào ra phòng cô dâu trong ngày cưới của chúng tôi. Cô yêu cầu mỗi ngày trong thời gian một tháng tới tôi phải đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi tới cửa trước vào buổi sáng.
Tôi nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ để giúp cho những ngày cuối cùng của chúng tôi cùng nhau là chấp nhận được, tôi đành chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy.

Tôi đã nói với Jane về điều kiện ly hôn của vợ tôi. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. Bất kể vợ tội có mánh khóe gì, cô ấy vẫn phải đối mặt với việc ly hôn, Jane nói một cách khinh bỉ.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi ý định ly hôn của tôi được thể hiện một cách rõ ràng. Vì vậy, khi tôi bế cô ấy vào ngày đầu tiên, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Con trai tôi vỗ tay và theo sau chúng tôi: Cha đang bế mẹ trên tay của mình.
Lời nói đó của con trai mang lại cho tôi một cảm giác đau đớn.

Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó đến cửa, tôi đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, đừng nói với con trai của chúng ta về việc ly hôn. Tôi gật đầu và cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ.
Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt để đi làm. Tôi lái xe một mình đến văn phòng.

Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của cô ấy.
Tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn người phụ nữ này một cách cẩn thận trong một thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Có những nếp nhăn trên khuôn mặt của cô, mái tóc cô đã ngả màu xám! Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi nhiều thứ của cô ấy. Trong một phút, tôi tự hỏi tôi đã làm được những gì cho cô ấy.

Vào ngày thứ tư, khi tôi nâng cô ấy lên, tôi cảm thấy một cảm giác thân mật trở về. Đây là người phụ nữ đã có mười năm chung sống với tôi.
Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm giác của sự thân mật của chúng tôi đã tiếp tục tăng lên. Tôi đã không nói với Jane về việc này. Việc bế vợ tôi đã trở nên dễ dàng hơn khi thời gian một tháng dần trôi qua. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi trở nên khỏe hơn.

Một buổi sáng, cô ấy đã lựa chọn kỹ càng những đồ để mặc. Cô đã thử một vài bộ nhưng không thể tìm được một bộ nào phù hợp. Cuối cùng, cô ấy thở dài, tất cả quần áo của mình đã trở nên rộng hơn. Tôi đột nhiên nhận ra rằng cô đã quá gầy, đó là lý do tại sao tôi bế cô ấy đã dễ dàng hơn.

Đột nhiên điều đó như một cú đánh vào tôi ... cô ấy đã phải chôn giấu nhiều đau đớn và nỗi cay đắng trong tim. Một cách vô thức, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô ấy.

Lúc này con trai chúng tôi chạy đến và nói, Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi.
Đối với thằng bé, việc thấy cha mình bế mẹ mình trên tay đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai của chúng tôi lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có thể thay đổi quyết định của tôi ở phút cuối cùng này.

Sau đó tôi bế cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ, ngang qua phòng khách, và đi qua hành lang. Cô ấy vòng tay qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, giống như vào ngày cưới của chúng tôi.

Điều làm tôi buồn là cô ấy còn nhẹ hơn nhiều so với tôi tưởng. Vào ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong vòng tay của tôi, tôi lại khó có thể cất được bước chân. Con trai chúng tôi đã đi đến trường. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói rằng, anh đã không nhận thấy rằng cuộc sống của chúng ta đã thiếu đi sự thân mật.
Tôi lái xe đến văn phòng .... nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi quyết định của mình... Tôi bước lên mấy bậc thang. Jane mở cửa và tôi đã nói với cô ấy, Xin lỗi Jane, anh không muốn ly dị nữa.

Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, và sau đó sờ trán tôi. Anh có bị sốt không? Cô ấy nói.
Tôi gỡ tay cô ấy ra. Xin lỗi, Jane, tôi nói, anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ đã tẻ nhạt vì cô ấy và anh không đánh giá cao những chi tiết của cuộc sống chung, chứ không phải vì bọn anh đã không còn yêu nhau nữa. Giờ đây anh nhận ra rằng vì rằng anh đã bế cô ấy vào trong nhà vào ngày cưới, anh sẽ bế cô ấy như vậy cho đến khi cái chết chia lìa anh và cô ấy.
Jane dường như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc. Tôi xuống cầu thang và lái xe đi. Tại tiệm hoa bên đường, tôi mua một bó hoa cho vợ tôi. Cô bán hàng hỏi tôi cần ghi những gì trên thiệp. Tôi mỉm cười và viết, anh sẽ bế em ra khỏi phòng vào mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.
Tối hôm đó, tôi về đến nhà, với hoa trên tay, và nụ cười nở trên môi, tôi chạy lên cầu thang, chỉ để thấy vợ tôi nằm trên giường - cô ấy đã ra đi.
Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh UNG THƯ trong nhiều tháng qua và tôi đã quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó. Cô ấy biết rằng mình sẽ chết và cô ấy muốn ngăn tôi khỏi bất kỳ phản ứng gì tiêu cực từ con trai của chúng tôi, trong trường hợp chúng tôi sẽ ly hôn với nhau –
Ít nhất, trong con mắt của con trai của chúng tôi - Tôi là một người chồng đầy tình yêu thương ... .

Các chi tiết nhỏ trong cuộc sống của bạn thực sự là quan trọng trong một mối quan hệ. Nó không phải là biệt thự, xe hơi, tài sản, hay tiền trong ngân hàng. Những thứ đó tạo ra một môi trường thuận lợi hơn cho hạnh phúc, nhưng bản thân chúng không thể đem lại hạnh phúc cho chúng ta.

Vì vậy, hãy dành thời gian để trở thành bạn thân của người bạn đời của bạn và làm cho nhau những việc nhỏ để có xây dựng được sự thân mật.

Hãy có một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc!

(
Nếu bạn chia sẻ bài này, có thể bạn sẽ cứu vãn được một cuộc hôn nhân nào đó).

15 nhận xét:

  1. Tôi là người bình luận đầu tiên sao ? Bản thân câu chuyện đã rất chân thật, tôi có cảm nhận như đang được xem một bô phim nói về "hạnh phúc" của cuộc đời ,hai nhân vật chính trong câu chuyện dương như không xa lạ gì với mỗi chung ta, xem đên đoạn cuối bộ phim, bên tai tôi văng văng tieng đàn Piano, đó là một bản nhạc êm đềm, du dương . Hạnh phúc chỉ có được với mỗi con người khi họ tư nhận ra chân giá trị của tình yêu ,của mái ấm gia đình. Cám ơn bạn đã cho xem một bộ phim tuyệt hay đù không lời thuyết minh, cũng chẳng có hình ảnh.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Công Lý đã mở đầu cho bài "Hạnh phúc." Bài viết này rất cảm động và chân thực. Mình rất thích nhân vật nam trong câu chuyện: một người luôn nói thật, thể hiện thật tình cảm chân thực của mình. Anh ta đã dũng cảm quay trở lại với vợ vì biết tình cảm của mình là chân thành, là đầy yêu thương. Cô vợ lại là phụ nữ can đảm, tìm mọi cách để giữ chồng, giữ con bằng tình cảm tự đáy lòng mình. Mong các bạn nam lớp mình giữ mãi được gia đình đầm ấm.

      Xóa
  2. Mình đã đọc câu chuyện này trên blog của T.Hoàn, nhưng hôm nay mình đọc lại từ đầu đến hết và vẫn cảm động như lần đầu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình cũng nhớ là đã đọc câu chuyện này rồi. Nhưng lần này đọc mình vẫn rất thích, đọc đi đọc lại nhiều lần. Tình yêu của họ đẹp Phương nhỉ, chỉ tiếc là kết thúc buồn quá!

      Xóa
  3. Trong cuộc sống hôn nhân nếu thiếu vắng sự quan tâm đến nhau thì sẽ không còn tình yêu. Người đàn ông này một thời gian đã chạy theo người đàn bà khác và không hề quan tâm đến vợ mình một thời gian dài. May mắn là cuối cùng anh đã tỉnh ngộ. Một câu chuyện thật cảm động và kết cục có hậu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bạn Công Kỳ đã quan tâm tới một câu chuyện rất cảm động về tình yêu. Bạn cũng khá nghiêm khắc trước thái độ hờ hững với vợ của người chồng giai đoạn đầu. Nhưng anh ta đã giật mình tỉnh ngộ, và dứt khoát quay lại với mối tình đầu. Cách xử sự của anh với vợ là tình yêu thương sâu sắc, tình vợ chồng và tình người.

      Xóa
  4. Người vợ, người phụ nữ thật tuyệt vời với tình yêu chồng, con; và biết trước thế nào cũng phải "đi xa", đã chủ động dẫn dắt cuộc sống gia đình, trong khi người chồng, người đàn ông ban đầu vô tình, hời hợt ... đến khi biết được tình yêu đích thực , hạnh phúc mình có thì không còn cứu lại được. Cuộc sống thường éo le ít khi được "tròn" hạnh phúc !

    Trả lờiXóa
  5. Một câu chuyện hay, hiếm và cảm động.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngọc Trâm ơi, mình thích ngắm từng mỗi bông hoa và cũng luôn ngây ngất trước một vườn hoa.
      Trâm có một bông hoa đẹp và có cả một vườn hoa nữa !

      Xóa
    2. Hôm qua Trâm đưa lên đầu bài viết một bức tranh hoa lá rất rực rỡ. Đến chiều Trâm lên thì tranh biến mất. Trâm cố sửa thì bức tranh lại hiện lên. Mừng quá.Đến sáng nay thì tranh hoa mất hẳn, lại hiện lên bài thơ lăn tăn của ai đó. Trâm kể lại để Lệ và các bạn biết; Trâm xin lỗi tất cả các bạn!

      Xóa
  6. Cảm ơn anh TB FIOHAN đã có lời bình luận rất khách quan và công bằng. Hạnh phúc gia đình của người ta ít khi được tròn trịa. Với người Tây, nêu có rạn vỡ trục trặc thì họ thường chia tay sớm. Người Việt mình thường cố níu kéo gia đình và nhiều trường hợp lại bảo vệ được hạnh phúc. Cứ nhìn dân làng Quế Lâm ta thì thấy rõ. Chúc các bạn có gia đình hạnh phúc

    Trả lờiXóa
  7. Một câu chuyện tình cảm động, em đã đọc những chuyện tương tự,nhưng người vợ mặc dù bị bạo bệnh cứ dấu mãi ,trong khi người chồng mải chạy theo một tình yêu mù quáng ,chỉ đến khi nguời vợ sắp xa lìa cõi đời thì người chồng mới nhận ra,lúc này thì đã quá muộn,anh chồng trong câu chuyện của chị còn may mắn hơn.

    Trả lờiXóa
  8. Chào Hồng Đoan, chị vừa gặp em ở nhà Hạt Cát xong. Em có vẻ thông cảm và thương Cát nhỉ. Dù sao thời gian sẽ nguôi ngoai dần.
    Câu chuyện này nội dung rất hay, mà cách viết lại vô cùng hấp dẫn em nhỉ. Khi đăng bài chị cứ dừng lại đọc hoài. Thỉnh thoảng sang chị nhé!

    Trả lờiXóa
  9. Chị ơi, nhiều khi cuối cùng mới nhận ra giá trị của tình yêu thì...đã muộn!

    Trả lờiXóa
  10. Đúng như em nói, cuối cùng người chồng nhận ra thì quá muộn, để lại một sự mất mát không thể cứu vẫn nổi.

    Trả lờiXóa

tramngoc4x@gmail.com