Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

BÔNG HỒNG VÀNG

                                                                                           NG. DINH VINH 

                                              Vu lan về con cài lên ngực
                           Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
                    Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
                          Của những đứa con nhớ về cha mẹ

Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
Dù bao năm dù có hoá vô thường
Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất

Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
Cho chúng con lẽ sống tình yêu
Đại dương bao la đâu đã là nhiều
Với chúng con cha mẹ là tất cả
Có đôi lúc
Mải mê quay với dòng đời ồn ã
Những đô hội thị thành
Những phương trời lạ
Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha.

Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

'Thảm họa siêu bão mặt trời' chỉ là bịa đặt


Thứ tư, 14/8/2013 14:53 GMT+7

Thông tin bão mặt trời xảy ra vào tháng tới sẽ giết chết hàng trăm triệu người, được cho là do Edward Snowden đưa ra, bị chứng minh là sai sự thật.


Thông tin về "thảm họa siêu bão mặt trời" lan nhanh trên mạng Internet, gây hoang mang cho nhiều người. Theo một số nguồn tin, Snowden đưa ra các tài liệu 14 năm trước đây của Cơ quan Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) cho biết, sự kiện trên là không thể tránh khỏi, chính quyền các nước trên thế giới đã âm thầm chuẩn bị đối phó thảm họa toàn cầu này.
Thông tin trên xuất hiện ở vô số các diễn đàn và website thu hút hàng ngàn độc giả và nhiều ý kiến trái chiều.

Giống như các trò lừa bịp phổ biến, câu chuyện có một “vỏ bọc” mang tính xác thực. Mặt trời đang có những chuyển biến thay đổi từ trường trong chu kỳ 11 năm. Điều này có thể làm gia tăng các đợt bùng phát năng lượng mặt trời và phun trào nhật hoa. Từ đó, nó sẽ ảnh hưởng đến vệ tinh và hệ thống điện lưới trên trái đất, nhưng không dẫn đến việc giết hại hàng trăm triệu người.

Nguồn gốc của câu chuyện xuất phát từ trang Internet Chronicle, một trang web đăng tải các câu chuyện trào phúng, sai sự thật nhiều khi dẫn đến lố bịch. Chẳng hạn người đọc có thể xem những câu nói đùa về thông tin giới thiệu website: “Ngay sau khi gặp một tai nạn với tiểu hành tinh ngày 30/12/1976, lớp vỏ bọc người ngoài hành tinh của các biên tập viên Chronicle đã nhanh chóng thích nghi với khí hậu trái đất và hệ vi khuẩn. Họ có thể tồn tại tự nhiên trong thế giới hoang dã và sinh sản tự do”.
Nếu điều đó chưa đủ thuyết phục bạn rằng website đăng tin sai sự thực, bạn chỉ cần xem các tiêu đề khác. Nó thường kể những câu chuyện “kỳ lạ” để thu hút đọc, ví dụ như Snowden bị máy bay không người lái giết chết tại đại sứ quán Ecuador, Snowden được phong thánh, Obama ân xá cho Snowden...

Snowden, cựu nhân viên Cơ quan An ninh Quốc gia Mỹ (NSA), đang tị nạn ở Nga, sau khi tiết lộ chương trình theo dõi bí mật của chính phủ Mỹ và bị Washington truy nã.
                                                             

                                                                    Lê Hùng (theo Conspiracytheories)

Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Câu chuyện về tình người... trên xe bus...



           Câu Chuyện Thật đã xảy ra ở Trung Quốc vào năm 2008,
                              và đã được đưa lên BBC & CNN

Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi. Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô. Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.

Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường… -“Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình. Người đàn ông sững sờ, nói: -“Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?” -“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?” Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười. Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.” Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.” Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói: -“Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!” Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe. Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: -“Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!” Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe bus lại tiếp
cuộc hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.

Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô. Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe: -“Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?” Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung. Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng. Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc! .

Bạn có biết vì sao ông ta khóc? Nếu bạn có trên xe bus, bạn có đứng lên như người đàn ông kia? Chúng ta cần những người như ông để tạo nên và duy trì một xã hội bình thường! Khi ta đối xử với người khác bằng cả tấm lòng, ta sẽ nhận được hơi ấm và tình yêu từ mọi người! .

Đây là một câu chuyện rất bi thảm. Bạn sẽ làm gì nếu như bạn là người lái xe?

(st)

Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

TÌNH MẪU TỬ



Lưu Cương phạm tội cướp giật, bị ngồi tù đã một năm. Từ ngày bị vào tù, Lưu Cương chưa có ai đến thăm.
Nhìn những phạm nhân khác thỉnh thoảng lại có người tới thăm nom, còn được người nhà mang đến bao nhiêu đồ ăn ngon, Lưu Cương nhìn thấy mà thèm, liền viết thư cho mẹ để mẹ đến thăm, nhưng không phải vì thèm những đồ ăn ấy mà vì Lưu Cương rất nhớ bố mẹ.
Sau khi gửi biết bao nhiêu cánh thư nhưng không có bất cứ hồi âm nào, Lưu Cương hiểu, bố mẹ đã bỏ rơi mình. Đau khổ và tuyệt vọng, Lưu Cương lại viết thêm một bức thư nữa, nói là " nếu bố mẹ không đến thăm con, bố mẹ sẽ mãi mãi mất thằng con này.". Đây hoàn toàn không chỉ là lời nói suông, những phạm nhân bị vào tù do tái phạm đã không ít lần lôi kéo anh vượt ngục. Nhưng Lưu Cương vẫn chưa hạ được quyết tâm, nay bố mẹ không còn thương xót, đoái hoài đến mình, thì còn gì để lo lắng, vấn vương nữa?
Hôm ấy trời lạnh đến buốt da buốt thịt. Lưu Cương đang bàn bạc với mấy "đại ca đầu trọc" về chuyện vượt ngục thì có người gọi giật lại: "Lưu Cương, có người đến thăm!" Là ai được nhỉ? Bước vào phòng thăm tù nhân, Lưu Cương đứng sựng lại, là mẹ! Một năm không gặp, trông mẹ thay đổi nhiều đến mức con trai mẹ không nhận ra. Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng mẹ còng như con tép nhỏ, người mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh mẹ là hai chiếc bao tải cũ.
Hai mẹ con cứ thế đứng nhìn nhau. Chưa kịp đợi Lưu Cương mở lời, nước mắt mẹ đã trực trào từ đôi mắt mờ đục. Mẹ vừa giơ tay lên quệt nước mắt, vừa nói: "Tiểu Cương à, mẹ nhận được thư con, con đừng trách bố mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gian đi được con ạ. Bố con…lại ngã bệnh, mẹ phải chăm sóc bố con, đường lại xa xôi…." Đúng lúc ấy, có anh quản giáo bưng đến cho mẹ Lưu Cương một bát mỳ trứng còn nóng hổi, nhiệt tình nói: "Bác ăn đi cho nóng rồi lại nói chuyện tiếp ạ." Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói: "Thế này sao được". Quản giáo đặt bát canh vào tay mẹ Lưu Cương, cười, nói: "Mẹ cháu cũng tầm tuổi bác, mẹ ăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?" Mẹ Lưu Cương không nói gì nữa, cúi đầu ăn "sụp soạp". Bà ăn một cách ngon lành như mấy ngày chưa được miếng cơm nào vào bụng.
Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn xuống đôi chân sưng đỏ, nứt bao vết máu của mẹ, xót xa hỏi: "Mẹ, chân mẹ sao thế? Giầy của mẹ đâu rồi ạ?" Chưa kịp đợi mẹ trả lời, quản giáo liền tiếp lời: "Vì bác đi bộ nên mới thế, giầy của bác đã bị rách từ trước rồi."
Đi bộ sao? Từ nhà đến đây phải mất ba bốn trăm dặm, hơn nữa đoạn đường núi rất dài! Lưu Cương từ từ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi chân của mẹ: "Mẹ ơi, sao mẹ không bắt xe tới? Sao mẹ không mua giầy mới?"
Mẹ vội thu chân vào, nói: "Sao phải bắt xe chứ, đi bộ cũng tốt mà", mẹ thở dài, "Năm nay lợn bị dịch, mấy con lợn ở nhà đều chết hết, vụ mùa năm nay thu hoặch cũng kém, còn bố con…..đi khám bệnh…..cũng tốn bao nhiêu tiền…….Bố con mà khỏe thì bố mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách bố mẹ con nhé."
Anh quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lưu Cương cúi đầu hỏi: "Thế bố con đỡ hơn chưa mẹ?"
Lưu Cương đợi mãi không thấy mẹ trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mẹ đang lau nước mắt, mẹ nói: "Cát bụi hết cả vào mắt i, con hỏi bố con à? Bố con sắp khỏi rồi…..Bố con bảo với mẹ là nói với con là đừng lo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo con ạ."
Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến, trong tay cầm một ít tiền, nói: "Bác à, đây là chút tấm lòng của quản giáo chúng con, bác không thể đi chân trần về được bác à, nếu không, Lưu Cương sẽ đau lòng lắm ạ!"
Mẹ Tiểu Cương xua tay, nói: "Sao thế được, con bác vẫn còn ở đây, các cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, bác còn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!"
Anh quản giáo run run giọng nói: "Phận làm con đã không những không cho bố mẹ được hưởng phúc, lại bắt bố mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ, để bác đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chân trần về, thì thử hỏi người con này có còn là người nữa không bác?"
Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng: "Mẹ!" Sau đó không nói thêm gì nữa, bên ngoài cửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh quản giáo phải lùa đám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ khác.
Lúc này, có một người giám ngục bước vào phòng, cố tình lảng sang chủ đề khác: "Thôi đừng khóc nữa, mẹ đến thăm con trai là chuyện vui, đáng ra phải cười mới đúng, để tôi xem bác mang đồ gì ngon đến nào." Vừa nói, người giám ngục vừa cầm ngược bao tải xuống. Mẹ Lưu Cương không kịp chặn lại. Mọi thứ ở trong bao rơi ra ngoài. Ngay lúc ấy, tất cả mọi người có mặt đều lặng người đi.
Bao tải thứ nhất bị rơi ra, toàn là bánh bao, bánh nướng bị nứt toác thành bốn, năm mảnh, cứng như đá, không cái nào giống cái nào. Không cần nói cũng biết đây là đồ mẹ Lưu Cương đi ăn xin trên đường. Mẹ Lưu Cương lúng túng, hai tay túm lấy góc áo, nói: "Con ạ, đừng trách mẹ đã làm như vậy, quả thật là ở nhà không còn thứ gì có thể mang đi được nữa…."
Lưu Cương hình như không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc bao tải thứ hai, đó là một hộp tro cốt! Lưu Cương đứng ngẩn người, hỏi: "Mẹ, đây là cái gì thế mẹ?" Mẹ Lưu Cương thất thần, hốt hoảng, giơ tay ra ôm chặt lấy chiếc hộp: "Không….không có gì đâu con….." Lưu Cương giành lấy như phát điên, toàn thân run lên bần bật: "Mẹ, đây là cái gì?!"
Mẹ Lưu Cương ngồi phệt xuống như người mất hết sức lực, mái tóc bạc khẽ lay động. Một lúc sau, bà mới gắng gượng, nói: "Đấy là…bố con! Vì gom góp tiền đến thăm con, bố con đi làm quần quật không kể ngày đêm, bố con bị ngã gục vì suy nhược. Trước khi chết, ông ấy nói khi còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau khi chết nhất định phải đưa ông ấy đến thăm con, ông ấy muốn nhìn con lần cuối…"
Lưu Cương gào lên một tiếng như xé lòng xé ruột: "Bố, con sẽ thay đổi…" Nói rồi, anh quỳ sụp xuống, va mạnh đầu xuống đất. Bên ngoài phòng thăm phạm nhân, phạm nhân lần lượt quỳ rạp xuống đất, tiếng khóc thảm thiết vang đến tận trời xanh...  

…--------------------------------------

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ.

Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.

Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.

Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.

Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn.

Mang cả tấm thân Cha che chở đời con.

Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.

Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ?

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

7 bí mật của cuộc sống tươi đẹp


   Bạn đã, đang và sẽ có một cuộc sống tuyệt đẹp? Điều đó là hoàn toàn có thể.
                                                                                                Mint
                                                                                            
(Dịch từ Streetdirectory)
Một cuộc sống tuyệt vời là kết quả của việc bạn phân bổ thời gian, năng lượng, suy nghĩ và công việc thật hợp lý cho những gì mà bạn mong muốn. Một cuộc sống tuyệt vời cũng là kết quả của việc sử dụng 24 giờ trong một ngày theo cách sáng tạo riêng biệt của bạn, mà không mong chờ những gì xảy ra kế tiếp. Tùy vào từng trường hợp bạn sẽ sử dụng "các bí mật - secrets" sao cho phù hợp với nhu cầu và phong cách của riêng mình. Hãy bắt đầu tạo ra cuộc sống tuyệt vời của bạn từ ngày hôm nay.

1. S - Simplify - Đơn giản hóa
Một cuộc sống tuyệt vời là kết quả của việc đơn giản hóa cuộc sống. Mọi người thường hiểu sai cách này. Đó không phải là việc loại bỏ công việc khỏi cuộc sống mà là khi bạn tập trung suy nghĩ quá nhiều cho các khó khăn trước mắt, bạn sẽ làm cho điều đó khó giải quyết hơn.
Thay vào đó hãy nghĩ rằng mình có thể tìm ra lối thoát một cách đơn giản và nhẹ nhàng. Khi tập trung vào việc đơn giản hóa cuộc sống, bạn sẽ giải phóng năng lượng và thời gian cho công việc, tận hưởng cuộc sống và mục đích mà bạn đang theo đuổi. Để tạo ra một cuộc sống tuyệt vời, bạn sẽ phải nhường chỗ cho việc này đầu tiên.

2. E - Effort - Sự nỗ lực
Một cuộc sống tuyệt vời là kết quả của sự nỗ lực. Và để tạo ra chúng đòi hỏi bạn phải thực hiện một số điều chỉnh. Đó là cách bạn đánh giá việc sử dụng thời gian của mình hoặc chọn lọc cách tiêu tiền sao cho có ích. Nó cũng có nghĩa là bạn phải tìm cách thức mới để sử dụng năng lượng hiệu quả hơn. Cuộc sống sẽ luôn công bằng và ban tặng những phần thưởng xứng đáng nhất cho nỗ lực của bạn.

3. C - Creat Priorities - Tạo sự ưu tiên
Kết quả của việc tạo ra sự ưu tiên sẽ khiến bạn có cuộc sống tuyệt vời. Thật dễ dàng để dành một ngày, thậm chí là nhiều ngày hơn để thực hiện mọi sở thích của bạn như dậy muộn, đi uống cà phê với bạn bè, hay xem một bộ phim ưa thích... Nhưng nếu bạn làm việc đó và bỏ qua mọi thứ như công việc, gia đình thì ngày kế tiếp bạn sẽ bận rộn với một đống giấy tờ và các thứ liên quan. Tạo sự ưu tiên và tập trung vào những công việc cần làm trước bạn sẽ tạo ra được động lực trong cuộc sống.

4. R - Reserves - Sự dự trữ
Một cuộc sống tuyệt vời là kết quả của việc có dự trữ. Dự trữ của sự vật, thời gian, không gian, năng lượng, tiền bạc, tình yêu. Đơn giản hóa mọi thứ sẽ khiến bạn có một kho "của cải", sau đó hãy xây dựng cuộc sống trên đó.
Ví dụ, để dự trữ thời gian, hãy chia sẻ những công việc tưởng chừng như dễ dàng đối với bạn cho những người khác để mọi người cùng làm và thảo luận. Với cách dự trữ như vậy bạn có thể làm được nhiều điều cho gia đình và bản thân hơn thay vì việc tự chôn vùi mình vào công việc.


5. E - Eliminate distraction - Loại bỏ phiền nhiễu
Một cuộc sống tuyệt vời là kết quả của việc loại bỏ phiền nhiễu. Có tới 75% tinh thần của bạn gắn với những thứ làm bạn mất tập trung và buồn phiền. Loại bỏ những phiền nhiễu có thể khó khăn với nhiều người, vì họ đã không thực sự xem xét và tìm tòi một cách khác để sống.
Hãy thử nhìn xung quanh cuộc sống của một ai đó mà bạn ngưỡng mộ. Họ đã làm những gì mà bạn muốn có một cuộc sống như vậy? Hãy hỏi họ về cách suy nghĩ, tư duy và cách họ đã làm. Giải phóng năng lượng tinh thần là phương pháp hiệu quả nhất và quan trọng để có một cuộc sống tốt đẹp.

6. T - Thoughts - Suy nghĩ
Một cuộc sống tuyệt vời là kết quả của việc kiểm soát suy nghĩ. Bạn tiếp nhận và cho phép thực hiện mọi thứ theo cách nghĩ của mình. Niềm tin của bạn vào kết quả sẽ quyết định trực tiếp sự thành công. Những người có động cơ, mục tiêu cụ thể sẽ luôn tìm cách đạt được ước mơ của mình.
Hãy tin rằng có một một giải pháp cho các vấn đề thường gặp, đó là một điều hết sức quan trọng để tạo ra cuộc sống mà bạn ưa thích. Bất cứ điều gì bạn nghĩ và tin, bạn đều có thể làm được. Hãy lắng nghe những gì bạn đang nói với chính mình, và điều chỉnh nó nếu cần.

7. S - Start! - Bắt đầu!
Một cuộc sống tuyệt vời là kết quả của sự bắt đầu. Một người lớn tuổi từng nói: "Một cuộc hành trình nghìn dặm bắt đầu với một bước duy nhất". Hãy bắt đầu ngay từ ngày hôm nay.
Đừng đợi chờ việc thăng chức, hay con cái trưởng thành hoặc thời tiết ngày mai sẽ đẹp hơn. Hãy bắt đầu ngay bây giờ. Đó là một bước để hướng trái tim tới những gì mà bạn mong muốn. Tất cả mọi thứ làm được trong hôm nay sẽ hoàn toàn khác với những việc trong ngày mai.

Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

Làm Đàn Bà


Trong một quảng cáo nào đó có câu rất hay nhưng chỉ đúng một nửa "là con gái thật tuyệt"... 
Là con gái tuyệt thật, vì vẫn còn là con gái. Nhưng ngay khi không còn là con gái, tức là bị một thằng trai nào đó làm cho thành đàn bà, thì cái chữ "tuyệt" bỗng nhiên biến mất.
***
"Còn duyên kẻ đón người đưa hết duyên đi sớm về trưa một mình".
Mỗi ngày ngồi ôm con trên lầu chờ chồng về, nhìn xuống đường lại thấy một thằng trai kiên trì đợi một đứa con gái ở một xóm trọ đối diện nhà. Mỗi lần đứa con gái xuất hiện ở cổng là thằng trai lại xum xoe lấy mũ bảo hiểm, cài nút rồi khoác áo cho đứa con gái. Ngó mà thèm. Nhìn lại mình: tóc tai xõa xượi, da dẻ đen nhẻm, bụng bầu to bự, quần áo xộc xệch ngồi ôm đứa con hơn 1 tuổi nghếch mõm chờ chồng đi làm về.
Còn duyên và hết duyên chỉ cách nhau một ô cửa kính và một cái cổng sắt đóng im lìm.
Ngày xưa mình cũng thế chứ, trắng trẻo dễ thương, thông minh năng động, cũng có cả tá thằng trai dựng xe trước cổng chờ mình xuất hiện chỉ để ngắm một phút rồi đi. Cũng đưa đưa rước rước thua gì ai ... Đứa con gái ở xóm trọ kia liệu có thoát khỏi cái hình ảnh giống mình bây giờ nếu bỗng một ngày đẹp trời nào đó bị thằng trai kia biến thành ... đàn bà? Nó sẽ trải qua những giây phút tuyệt vời, cảm giác sung sướng và rồi oạch một cái cũng lại ngồi sau cánh cửa sắt ôm con nghếch mặt chờ thằng trai vẫn đón đưa ngày trước hay một thằng trai ... khác.
Bắt đầu từ giây phút làm đàn bà, điều đầu tiên phải xác định đó là "hy sinh". Chẳng còn cách nào khác. Ngày trước, khi không chịu nổi cảm giác phải một mình hy sinh mình vì một thằng đàn ông chẳng máu mủ ruột rà trong khi không chắc rằng nó có đang hy sinh vì mình không thì bản thân người đàn bà cũng chịu quá nhiều bầm dập rồi. Đến lúc nhận thấy thân phận đàn bà không thể thoát khỏi hai chữ "hy sinh". Hy sinh nhan sắc để đẻ cho thằng chồng một lũ con, may mắn ra một thằng con trai có thể sẽ được bình yên, còn nếu không cứ đẻ, đẻ đến khi nào ra được một thằng nỗi dõi mới yên lòng. Rồi thì nhan sắc sức khỏe cứ theo từng đứa con mà ra đi dần dần.
Muốn có sự nghiệp hả, đừng có mơ bởi chả có mụ đàn bà nào cả ngày cháo sữa phân cho một lũ con mà có một sự nghiệp hoành tráng cả, tất cả những tâm sự của những "người phụ nữ thành đạt xã hội, đảm đang gia đình" đều là nói khoác bởi lũ con sẽ chả nhận ra đâu là vú nuôi đâu là mẹ.
Những thằng trai hay nay còn gọi là đàn ông, sau khi đã làm cho một đứa con gái thành đàn bà và mẹ của một lũ con thì dù một trăm hay một nghìn năm sau, dù mắt tinh mắt cận hay mất mờ vẫn thèm khát một bầu ngực căng mọng, một chiếc eo thon và một làn dan mịn màng chứ chả bao giờ ham muốn một đôi vú chảy xệ, một cái bụng đầy những mỡ thừa sau vài lần sinh nở và một làn da nhẵn nheo như chiếc áo lâu ngày không đụng đến.
Dù có thế đi chăng nữa thì vô số việc mà những ả đàn bà đang cho rằng mình hy sinh lại chả là gì cả bởi làm đàn bà ai chả thế, đẻ thì thiên hạ nó đẻ đầy ra đấy đâu riêng gì mình. Đến một ngày, thằng đàn ông đó lại lang thang đâu đó bên ngoài để tìm cách biến một đứa con gái ở một xóm trọ nhỏ thành … đàn bà. Và khi về đến nhà người đàn bà ở nhà sẽ lại gánh trên mình một đống những tội lỗi mà trong đó tội lớn nhất là không đẹp và không hấp dẫn.
Ôi, quẩn quanh những thứ bất hạnh nhưng người đàn bà vẫn phải tìm niềm vui và hạnh phúc trong những gì đã đang và sẽ xuất hiện.
Ba tháng nữa mình sẽ sinh ra một đứa con gái thứ ba. Hai hay ba chục năm nữa chúng nó sẽ trở thành đàn bà.