Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

Hạnh phúc


Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy.

Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy.

Đột nhiên, tôi không biết phải làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đã suy nghĩ. Tôi muốn ly hôn.
Tôi nêu vấn đề ra một cách bình tĩnh. Dường như cô ấy không bị khó chịu với những lời tôi nói, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng hỏi, tại sao?

Tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Điều này đã làm cô ấy giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi, anh không phải là một người đàn ông!


Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy thổn thức.
Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ chịu gì, cô ấy đã để
 Jane đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi không còn yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy!
Thực sự cảm thấy tội lỗi, tôi thảo lá đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần của công ty tôi. Cô ấy liếc nhìn nó và sau đó xé nó ra từng mảnh nhỏ. Người phụ nữ đã trải qua hơn chục năm cuộc đời mình với tôi đột nhiên đã trở thành một người xa lạ.


Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy vì đã đánh mất thời gian, nguồn lực và sức lực, nhưng tôi không thể rút lại những lời đã nói - tôi đã quá yêu Jane.
Cuối cùng cô ấy òa khóc trước mặt tôi, và đó là những gì tôi mong đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ấy sẽ là cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về việc ly hôn đã dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng hơn.

Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi không ăn bữa tối mà đi ngủ luôn và ngủ thiếp đi rất nhanh bởi vì tôi đã mệt mỏi sau một ngày bận rộn với Jane. Khi tỉnh giấc, cô ấy vẫn ngồi viết ở bàn. Tôi không quan tâm vì vậy tôi trở mình và ngủ tiếp.

Buổi sáng dậy, vợ tôi bắt đầu trình bày điều kiện ly hôn:
Cô ấy không muốn bất cứ thứ gì từ tôi, nhưng cần tôi thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng trong một tháng đó, cả hai chúng tôi phải cố gắng để sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Lý do cô ấy đưa ra khá đơn giản: con trai của chúng tôi sẽ có kỳ thi của mình trong một tháng tới và cô ấy không muốn làm nó phân tâm với cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi.

Tôi có thể chấp nhận được điều kiện này. Nhưng cô ấy còn yêu cầu nhiều hơn thế, cô ấy yêu cầu tôi nhớ lại cách mà tôi đã đưa cô ấy vào ra phòng cô dâu trong ngày cưới của chúng tôi. Cô yêu cầu mỗi ngày trong thời gian một tháng tới tôi phải đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi tới cửa trước vào buổi sáng.
Tôi nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ để giúp cho những ngày cuối cùng của chúng tôi cùng nhau là chấp nhận được, tôi đành chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy.

Tôi đã nói với Jane về điều kiện ly hôn của vợ tôi. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. Bất kể vợ tội có mánh khóe gì, cô ấy vẫn phải đối mặt với việc ly hôn, Jane nói một cách khinh bỉ.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi ý định ly hôn của tôi được thể hiện một cách rõ ràng. Vì vậy, khi tôi bế cô ấy vào ngày đầu tiên, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Con trai tôi vỗ tay và theo sau chúng tôi: Cha đang bế mẹ trên tay của mình.
Lời nói đó của con trai mang lại cho tôi một cảm giác đau đớn.

Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó đến cửa, tôi đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, đừng nói với con trai của chúng ta về việc ly hôn. Tôi gật đầu và cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ.
Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt để đi làm. Tôi lái xe một mình đến văn phòng.

Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của cô ấy.
Tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn người phụ nữ này một cách cẩn thận trong một thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Có những nếp nhăn trên khuôn mặt của cô, mái tóc cô đã ngả màu xám! Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi nhiều thứ của cô ấy. Trong một phút, tôi tự hỏi tôi đã làm được những gì cho cô ấy.

Vào ngày thứ tư, khi tôi nâng cô ấy lên, tôi cảm thấy một cảm giác thân mật trở về. Đây là người phụ nữ đã có mười năm chung sống với tôi.
Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm giác của sự thân mật của chúng tôi đã tiếp tục tăng lên. Tôi đã không nói với Jane về việc này. Việc bế vợ tôi đã trở nên dễ dàng hơn khi thời gian một tháng dần trôi qua. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi trở nên khỏe hơn.

Một buổi sáng, cô ấy đã lựa chọn kỹ càng những đồ để mặc. Cô đã thử một vài bộ nhưng không thể tìm được một bộ nào phù hợp. Cuối cùng, cô ấy thở dài, tất cả quần áo của mình đã trở nên rộng hơn. Tôi đột nhiên nhận ra rằng cô đã quá gầy, đó là lý do tại sao tôi bế cô ấy đã dễ dàng hơn.

Đột nhiên điều đó như một cú đánh vào tôi ... cô ấy đã phải chôn giấu nhiều đau đớn và nỗi cay đắng trong tim. Một cách vô thức, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô ấy.

Lúc này con trai chúng tôi chạy đến và nói, Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi.
Đối với thằng bé, việc thấy cha mình bế mẹ mình trên tay đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai của chúng tôi lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có thể thay đổi quyết định của tôi ở phút cuối cùng này.

Sau đó tôi bế cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ, ngang qua phòng khách, và đi qua hành lang. Cô ấy vòng tay qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, giống như vào ngày cưới của chúng tôi.

Điều làm tôi buồn là cô ấy còn nhẹ hơn nhiều so với tôi tưởng. Vào ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong vòng tay của tôi, tôi lại khó có thể cất được bước chân. Con trai chúng tôi đã đi đến trường. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói rằng, anh đã không nhận thấy rằng cuộc sống của chúng ta đã thiếu đi sự thân mật.
Tôi lái xe đến văn phòng .... nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi quyết định của mình... Tôi bước lên mấy bậc thang. Jane mở cửa và tôi đã nói với cô ấy, Xin lỗi Jane, anh không muốn ly dị nữa.

Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, và sau đó sờ trán tôi. Anh có bị sốt không? Cô ấy nói.
Tôi gỡ tay cô ấy ra. Xin lỗi, Jane, tôi nói, anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ đã tẻ nhạt vì cô ấy và anh không đánh giá cao những chi tiết của cuộc sống chung, chứ không phải vì bọn anh đã không còn yêu nhau nữa. Giờ đây anh nhận ra rằng vì rằng anh đã bế cô ấy vào trong nhà vào ngày cưới, anh sẽ bế cô ấy như vậy cho đến khi cái chết chia lìa anh và cô ấy.
Jane dường như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc. Tôi xuống cầu thang và lái xe đi. Tại tiệm hoa bên đường, tôi mua một bó hoa cho vợ tôi. Cô bán hàng hỏi tôi cần ghi những gì trên thiệp. Tôi mỉm cười và viết, anh sẽ bế em ra khỏi phòng vào mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.
Tối hôm đó, tôi về đến nhà, với hoa trên tay, và nụ cười nở trên môi, tôi chạy lên cầu thang, chỉ để thấy vợ tôi nằm trên giường - cô ấy đã ra đi.
Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh UNG THƯ trong nhiều tháng qua và tôi đã quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó. Cô ấy biết rằng mình sẽ chết và cô ấy muốn ngăn tôi khỏi bất kỳ phản ứng gì tiêu cực từ con trai của chúng tôi, trong trường hợp chúng tôi sẽ ly hôn với nhau –
Ít nhất, trong con mắt của con trai của chúng tôi - Tôi là một người chồng đầy tình yêu thương ... .

Các chi tiết nhỏ trong cuộc sống của bạn thực sự là quan trọng trong một mối quan hệ. Nó không phải là biệt thự, xe hơi, tài sản, hay tiền trong ngân hàng. Những thứ đó tạo ra một môi trường thuận lợi hơn cho hạnh phúc, nhưng bản thân chúng không thể đem lại hạnh phúc cho chúng ta.

Vì vậy, hãy dành thời gian để trở thành bạn thân của người bạn đời của bạn và làm cho nhau những việc nhỏ để có xây dựng được sự thân mật.

Hãy có một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc!

(
Nếu bạn chia sẻ bài này, có thể bạn sẽ cứu vãn được một cuộc hôn nhân nào đó).

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

Một người Hà Nội xuất hiện nhiều khả năng lạ sau ốm

Một người Hà Nội xuất hiện nhiều khả năng lạ sau ốm

Đăng ngày: 9:03 AM - 12/05/2013 / 

Một người phụ nữ sống ngay tại Hà Nội tha thiết đề nghị báo giúp đỡ, kết nối với các nhà khoa học để tìm hiểu rõ nguyên nhân những khả năng dị thường của bà.

Tòa soạn đã từng đăng tải bài viết phản ánh về việc có không ít những người núp bóng “ngoại cảm” để kiếm tiền, để nổi tiếng, đánh bóng tên tuổi một cách rẻ tiền. Thực tế, rất ít người có khả năng ngoại cảm. Thế nhưng vừa mới đây, chúng tôi đã nhận được điện thoại của một người phụ nữ sống ngay tại Hà Nội tha thiết đề nghị báo giúp đỡ, kết nối với các nhà khoa học để tìm hiểu rõ nguyên nhân những khả năng dị thường của bà như nói chuyện được với “người âm”, hiểu tiếng của động vật, dự báo được thời tiết, biết được kết quả xổ số, đoán đúng giới tính thai nhi… Thực hư của chuyện này như thế nào?

Có người từng nghĩ tôi bị tâm thần
Chị Phạm Thị Hường, sinh năm 1966 ở phố Nguyễn An Ninh (Hà Nội) đã gọi điện tới Báo KH&ĐS mong muốn được chia sẻ những khả năng kỳ lạ của mình, đồng thời chị cũng muốn có một nghiên cứu thực tế nhất giúp chị hiểu thêm về những khả năng kỳ lạ mà chị có được sau một trận ốm.
Chúng tôi đã có mặt tại cửa hàng của chị Hường trên đường Phạm Ngọc Thạch, đó là người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu – là chủ của một cửa hàng kinh doanh giầy dép lớn ở Hà Nội. Chị Hường bảo: “Có người từng nghĩ tôi bị tâm thần hoang tưởng gì đấy. Tôi đã đi khám và hoàn toàn bình thường vì tâm thần thì làm sao kinh doanh buôn bán được”.
Chị Hường kể: “Vào năm 2011 trong lúc tôi đang bán hàng ở chợ Đồng Xuân thì bất ngờ có một sự kiện lạ xảy ra. Tự dưng tôi như biến thành người khác, kêu la khóc lóc ầm ĩ khắp chợ. Tôi yêu cầu cô em gái đóng cửa hàng để đi tìm mộ bố. Bố tôi là liệt sỹ Phạm Văn Hướng hy sinh ngày 15/8/1969. Bao nhiêu năm, hài cốt bố tôi bị thất lạc mà chưa thể tìm thấy”.
Chị Hường sau phút nghẹn ngào, kể tiếp: “Gia đình chúng tôi thuê xe vào Quảng Nam, tôi trực tiếp chỉ đường cho lái xe đến xã Duy Xuyên, huyện Duy Lộc. Cứ thế, tôi dẫn mọi người đến bìa rừng rồi chỉ cho tất cả mọi người thấy một khu đất cỏ mọc rậm rạp. Khi đào sâu xuống 1,5m thì đúng là hài cốt của cha tôi, đó là ngày 22/9 âm lịch”.
Cũng theo chị Hường, ngày 26/9 thì gia đình đưa hài cốt liệt sĩ Phạm Văn Hướng về tới Hà Nội. Rồi sau đó, hài cốt được quy tập về nghĩa trang huyện Kim Bảng – Hà Nam (là quê của liệt sĩ Phạm Văn Hướng – PV), nhưng vì chị Hường bị ốm mệt nên không ai cho đi theo. Xe đưa hài cốt liệt sĩ đến Thường Tín thì bất ngờ nhận được điện thoại của chị Hường nói rằng, một vòng hoa đã bị rơi. Mọi người đứng lại thì sững sờ khi thấy lời chị nói là sự thật.

Xuất hiện khả năng sau trận ốm
Chị Hường rất phân vân vì xuất hiện  nhiều khả năng lạ sau khi ốm dậy.
Sau khi hài cốt của cha được an táng, chị Hường bắt đầu những trận ốm bất thường. Chị bảo: “4 tháng liền tôi ngày không ăn, đêm không ngủ. Ngay cả việc ăn uống tôi cũng không thể tự làm được. Gia đình đưa tôi đi Viện Sức khoẻ Tâm thần, Bệnh viện Bạch Mai khoảng gần 20 ngày để điều trị. Viện trưởng là PGS.TS Nguyễn Kim Việt là em rể con dì ruột của tôi thăm khám và khẳng định tôi không bị tâm thần”.
Bốn tháng chiến đấu với những trận ốm “thập tử nhất sinh” đã “biến” chị Hường thành một người hoàn toàn khác. Đến nhà ai mà thấy sự lạ về tâm linh, chị nói thẳng luôn chứ không giấu giếm. Thậm chí, khi nhà hàng xóm chuẩn bị bốc mộ người thân, chị không biết điều ấy nhưng tự chạy sang bảo “thây chưa sạch” không nên bốc.
Theo thổ lộ của chị Hường, những “người âm” kết nối với chị rất tự nhiên. Chị không thấy hình hài của họ, nhưng tiếng nói của họ thì chị nghe rõ bên tai trong một trường sóng âm lạ lùng. Thậm chí, nhiều khách hàng đến cửa hàng của chị, chỉ cần nhìn qua chị cũng đoán những tai ương sắp đến với họ.
Nhiều trường hợp đã xảy ra, như cô Dung trên phố Hàng Thiếc được chị báo trước là sẽ bị tai nạn trọng thương bên chân trái. Chẳng ngờ sau đó không lâu, mọi chuyện xảy ra đúng như vậy.
Chị Trần Thị Quyên quê ở Thanh Hoá đã làm việc cho cửa hàng nhà chị Hường 6 năm nay khẳng định: “Nhiều tiên đoán của chị Hường tôi được chứng kiến và mọi việc xảy ra đúng như vậy. Thậm chí, nhiều khách hàng mang thai chưa thể siêu âm đến cửa hàng cũng được chị Hường tiên đoán chính xác”.
Chị Hường cũng khẳng định về khả năng này: “Tôi có thể “kết nối” với thai nhi trong bụng mẹ và nói đúng 100% về giới tính. Thậm chí, tôi còn nghe được tiếng động vật nói chuyện”.
Khả năng này được chị phát hiện khi xem phim trên kênh truyền hình Discovery và bởi chính những chú chim mà chồng chị đang nuôi.
 
Mong các nhà khoa học giúp đỡ
Cũng sau trận ốm, nhiều khả năng khác của chị Hường bắt đầu xuất hiện. Chị có thể biết chính xác kết quả xổ số: “Tôi là dân kinh doanh chứ không ham hố gì xổ số, lô đề nhưng mười mấy lần thấy vong người âm bảo mua xổ số có số này số kia thì tôi mua, 10 lần thì 9 lần trúng. Chồng tôi không tin nhưng cũng phải tin vì sự thực là như thế”.
Chị Hường cho biết: “Trước khi gọi điện cho Báo, tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Tôi không có mục đích muốn nổi tiếng, tôi cũng không bị tâm thần. Vì nếu tâm thần, tôi không thể điều hành việc kinh doanh được. Tôi chỉ mong muốn Báo vào cuộc để mời các nhà khoa học, các nhà ngoại cảm nghiên cứu giúp tôi. Tôi cũng không làm chuyện này vì mục đích tiền bạc. Tôi chỉ muốn có những kết luận chính xác về khả năng của tôi”.
Được biết, chị Hường có chồng là anh Nguyễn Đăng Dũng và hai con gái đang là sinh viên của các trường đại học danh giá tại Hà Nội. Từ khi xuất hiện những khả năng lạ, công việc kinh doanh của gia đình chị khá thuận lợi và trở thành một trong những tổng đại lý cung cấp giầy dép tại Hà Nội.
Báo đã thu thập toàn bộ thông tin liên quan đến chị Hường để chuyển đến các nhà khoa học, đồng thời đã dẫn chị đến nhiều trung tâm để khảo cứu khả năng dị thường của chị. Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin đến độc giả.
Chị Phạm Thị Hường:
“Thực tình thì những khả năng mà tôi có xét cho cùng cũng hết sức tế nhị và khó hiểu. Nhưng tôi tin vào khả năng ấy của mình, vì nhiều nhà ngoại cảm tìm mộ liệt sĩ thành công là minh chứng rõ nhất cho những điều kỳ diệu ấy. Tôi nghĩ, đây không phải là mê tín dị đoan mà là vấn đề khoa học”.

Nhà Nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải (Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Tiềm năng Con người):
“Tôi sẵn sàng nghiên cứu và kiểm nghiệm giúp chị Hường. Phần lớn khả năng ngoại cảm xuất hiện là sau những trận ốm mà ra. Có 3 cách để kiểm nghiệm khả năng ngoại cảm: Một là đo năng lượng tuyến tùng của cá nhân, người có khả năng ngoại cảm có năng lượng cao gấp khoảng 15 nghìn lần với người thường. Hai là, dùng nhà ngoại cảm khác để khảo nghiệm cá nhân chị Hường. Ba là thực tế từ chính cá nhân của chị Hường về quá khứ – hiện tượng – tương lai”.

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

                                        NGÀY GIỖ MẸ
                             
                              Hôm nay nắng rát oi nồng,
              Bằng lăng tím ngát vẫn không nhạt nhòa,
                    Hoa còn nhớ mẹ đi xa,
              Màu tím chung thủy thiết tha tình người,
                    Bằng lăng tím nối chân trời,
              Bằng lăng muỗn gọi mẹ tôi trở về!
                    Hôm nay giỗ mẹ dài ghê
                Mười hai năm chẵn không hề gặp nhau,
                   Cầu mong ở chốn xa sâu,
             Thảnh thơi yên nghỉ nhớ câu dặn dò, 
                   Yên tâm mẹ nhé đừng lo     
                    Mẹ cha yên nghỉ giấc mơ trong lành,
                   Bằng lăng hoa tím lá xanh,
              Màu hoa chung thủy đậm tình chúng con.
                                                           
                                                       Mồng 6 tháng 4 Âm lịch

Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

Anh có tht lòng yêu em không?


                                                                                                                                                                       Mời bạn đọc một câu chuyện tình yêu
                                                                                                  cho chúng ta trẻ hơn đôi chút!

Chỉ một chút cố gắng nữa thôi, chỉ một chút cố gắng nữa thôi, nhưng “một chút” kia đã nằm ngoài tầm với của anh. “Một chút” kia đã là mãi mãi.
Cô đã từng hỏi anh:
- Anh có thật lòng yêu em không, hay tình yêu của anh chỉ là giả dối?
Anh mỉm cười, và hỏi lại:
- Vậy theo em, anh yêu em thật lòng hay là giả dối?
- Em không biết, nếu biết thì em hỏi làm gì nữa? Anh nói như vậy có nghĩa là anh không yêu em phải không? Anh nói thật đi?
- Anh sẽ không nắm tay, anh sẽ không đợi chờ ai hơn nửa tiếng mà vẫn luôn tươi cười và anh cũng sẽ không hôn một ai đó khi anh không có tình yêu với người đó.
- Vậy anh sẽ yêu em đến khi nào?
- Yêu em đến khi nào? Làm sao mà anh biết được, mà anh cũng không muốn biết khi nào anh sẽ không còn yêu em, vì nếu anh biết, như vậy có thể một ngày nào đó anh sẽ không còn yêu em. Anh không muốn biết câu trả lời, như vậy anh sẽ mãi yêu em.
- Anh lại nói xạo em phải không, làm gì mà có ai mãi mãi yêu một người, em không tin?
- Em không tin vậy thì dù câu trả lời của anh là gì đi chăng nữa, em cũng mãi không bao giờ tin. Vậy anh hỏi em: Em sẽ yêu anh đến bao giờ, em trả lời đi!
- Em không biết, nhưng em tin rằng khi nào anh còn yêu em, thì em sẽ không bao giờ ngừng yêu anh, em tin chắc rằng, nếu một ngày nào đó anh và em không còn sánh bước bên nhau nữa, thì người quay lưng đi trước sẽ là anh?
- Thật vậy không? Vậy giả sử là như vậy, thì lúc đó em sẽ như thế nào, em sẽ tìm mọi cách kéo anh quay về với em chứ?
- Em không biết, em không muốn nghĩ tới viễn cảnh đó, em không dám tưởng tượng em sẽ ra sao nếu như anh rời xa em.
- Khờ quá, dù anh có yêu em như thế nào đi chăng nữa và mặc dù trên trái đất này chỉ còn anh với em, thì em cũng nên một lần nghĩ đến viễn cảnh mà anh sẽ không còn bên cạnh em nữa chứ, ví dụ như “Khủng Long” ăn thịt anh chẳng hạn.
- Anh hay quá ha, có vậy mà cũng nghĩ ra được.
Cô tựa đầu mình vào vai anh, và dùng tay mình khẽ đánh vào ngực anh một cách nhõng nhẽo tựa như là một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này hoàn toàn cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim kia, trái tim mà cô luôn khát khao chiếm giữ cho riêng mình, cô chợt nghĩ miên man: liệu rằng mình có thể giữ mãi được trái tim của anh không?
Chợt anh cầm tay cô, khẽ áp vào ngực mình và nói:
- Anh không biết ngày mai rồi sẽ ra sao, anh và em sẽ như thế nào, anh chỉ cần biết, lúc này và hơn khi nào hết, anh yêu em và em là tất cả của anh.
Cô suy nghĩ và chợt mỉm cười, tựa đầu vào vai anh mà không hỏi gì nữa…

Anh tốt nghiệp, trong khi cô chỉ là một cô sinh viên năm 3. Và anh cũng đã tìm được việc làm ở một tập đoàn xây dựng nổi tiếng. Tuổi trẻ, sự nhiệt tình, sự hăng say, lòng đam mê và khát khao được thể hiện mình, ngày nào anh cũng vùi đầu vào công việc như thể ngày mai anh sẽ không còn được làm nữa…
Thời gian trôi…
Cô thường hay dỗi hờn vì anh không thường xuyên nhắn tin, gọi điện hay đưa cô đi chơi nữa.
Anh cũng nhận ra rằng, dường như gần đây anh dành quá nhiều thời gian vào công việc, vào những chuyến công tác, thời gian anh dành cho bản thân mình ít đi, và đặc biệt hơn, thời gian mà anh dành cho một ai đó cũng không nhiều như trước nữa..
Thời gian trôi…
Những lần giận hờn và cãi vã giữa cô và anh ấy dường như nhiều hơn.
Thời gian trôi…
Thời gian trôi…
1 tuần, 2 tuần, 3 tuần… anh quên nhắn tin, gọi điện cho cô ấy. Vì lòng tự trọng của một người con gái, cô ấy cũng đã quyết tâm không nhắn tin hay gọi điện cho đến khi nào anh ấy liên lạc với mình.
Thời gian trôi…
Thời gian trôi…
Bíp, bíp, bất chợt anh nhận ra mình có tin nhắn trong lúc mãi mê lên kế hoạch cho dự án sắp tới.
“Chúng mình chia tay, anh không còn yêu em nữa, anh không còn quan tâm đến em, em với anh không còn hợp nhau. Đừng nhắn tin hay gọi điện cho em và cũng đừng tìm em, dù anh nói gì đi nữa thì tất cả cũng đã hết. Tình yêu của anh và em coi như đã chết sau khi anh đọc được tin nhắn này. Chúc anh hạnh phúc”.
Giật mình, mặt anh biến sắc và anh ngồi bất động…
”Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. The number…”
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Anh đã gởi cho cô ấy 39 tin nhắn trong vòng 3 ngày liên tục nhưng vẫn không thấy bất kì tin nhắn mới nào của cô trong hộp thư.
Anh đã tìm cố gắng liên lạc với bạn bè của cô ấy để có thể tìm một chút thông tin về cô ấy, nhưng mọi cố gắng của anh chỉ là con số “0” tròn trịa.
Anh đã đợi trước cổng trường 6 buổi tối liền nhưng vẫn không bắt gặp được hình bóng của người con gái đó.
..
Không một ai biết cô đã chuyển đi đâu.
1 tháng sau, cô đã tốt nghiệp, nhưng người con gái đó không có mặt trong buổi Lễ Tốt Nghiệp ấy..
Chuyến công tác của anh kéo dài 2 tháng…
Thời gian trôi…
Thời gian trôi…
1 năm…
2 năm…
5 năm…
7 năm…
Giờ anh đã là một doanh nhân trẻ thành đạt cùng với một người vợ hiền và chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng của mình.
Một buổi chiều nọ, anh vội vã tạt vào một quán cafe bên đường để tránh cơn mưa bất chợt đầu mùa. Anh khẽ lặng người khi bắt gặp được 1 hình dáng quen thuộc, dường như anh không tin vào chính mắt mình.
Cô chủ động tiến tới bàn của anh và mang theo ly nước của mình, vẫn dáng đi ấy, vẫn nụ cười ấy, giọng nói ấy:
- Chào anh, anh khỏe không?
- Anh im lặng thờ thẫn nhìn cô như môt kẻ mất hồn.
Vài giây sau, anh trả lời:
- Anh khỏe, còn em, em vẫn khỏe chứ? Em thế nào rồi, em đã đi đâu mà anh không thể nào tìm gặp được em?
Và anh đã hỏi cô rất nhiều, rất nhiều…
Tim anh đau nhói, đau nhói  thể như có ngàn con dao khứa vào tim anh…

Đêm hôm đó anh không thể nào ngủ được vì những gì cô đã nói: “Khi đó, em rất giận anh, nên cố tình tránh mặt anh, em hứa với chính bản thân mình, sẽ tha thứ cho anh nếu như anh kiên nhẫn đợi em trước cổng trường 7 đêm liên tục. Anh đã đợi em 6 đêm liền. Đêm thứ 7 em vẫn lén đợi nhìn anh. Đêm hôm đó, trời đã mưa…
Em nghĩ, chắc hôm đó ông trời đã giúp em, giúp cho em biết rằng, mưa đã thấm ướt khóe mắt của em, những giọt mưa đã vội vã lăn nhòe trên mặt em chứ không phải là em đã khóc…
Sau đó, em đi du học 4 năm và khi về nước em làm ở một công ty nước ngoài đến tận bây giờ. Em đã nghe bạn em kể về anh, em biết anh đã có gia đình và anh đang hạnh phúc nên em đã không liên lạc với anh. Không ngờ, hôm nay em lại gặp anh ở chính nơi này, chính cái nơi mà lần đầu tiên anh đã gặp em”.
….
….
Cô ấy vẫn chưa lập gia đình.
Anh đã có vợ và sắp chào đón đứa con đầu lòng.
Sự thật luôn phủ phàng, sự thật luôn làm cho người ta nuối tiếc, nuối tiếc về những gì đã qua, nuối tiếc về những gì mình đã làm và luôn phải làm cho người ta nghĩ đến 2 chữ: “Giá Như…”
Anh đã không còn là anh của ngày xưa.
Giờ đây anh không phải chờ đợi ai đó hơn nửa tiếng đồng hồ mà mặt vẫn tươi cười, anh không phải lo tìm cách dỗ dành một ai đó khi biết người đó đang giận mình, cũng không cần trả lời những câu hỏi mà người hỏi đã hỏi đi hỏi lại đến hơn chục lần…
Chỉ một đêm nữa thôi, một đêm nữa thôi, nhưng anh đã không làm được. Đêm ấy đã là vô tận.
Chỉ một chút cố gắng nữa thôi, chỉ một chút cố gắng nữa thôi, nhưng “một chút” kia đã nằm ngoài tầm với của anh. “Một chút” kia đã là mãi mãi.
Sâu thẳm trong trái tim anh, cô vẫn luôn hiện diện ở một góc nào đó.
Điều mà anh mong muốn lúc này và hơn bao giờ hết là mong cô sẽ luôn được hạnh phúc. Mong cô luôn hạnh phúc, nhưng chắc có lẽ cô sẽ không biết rằng, hạnh phúc kia lại làm anh thêm đau xót và đắng cay…
….
Anh đã từng có một tình yêu và anh đã từng được yêu.
Trong một thoáng suy nghĩ, anh chợt nhớ đến câu hỏi của ai đó:
 "Anh có thật lòng yêu em không?"